Đang chuẩn bị nhận lấy, lại nghe Trình Cảnh Mặc nói: “Doanh trưởng Tiếu, tôi nhớ hình như anh biết dùng tre đan sọt?”
Doanh trưởng Tiếu gật đầu: “Sao vậy?”
“Như này đi, anh cất trứng gà, lại giúp chúng tôi đan một cái gùi, được chứ?”
Trình Cảnh Mặc biết, lời nói hành động của cánh quân nhân bọn họ rất trực tiếp, có ơn tất báo, những người thân trong nhà, mặc dù không có văn hóa gì, nhưng biết tri ân báo đáp.
Hôm nay nếu như không nhận chút đồ của bọn họ, trong lòng bọn họ băn khoăn.
“Một cái gùi thì tính là chuyện gì chứ, ngày mai tôi sẽ đi chặt tre để đan.” Tiếu Đoàn Kết tùy ý nói.
“Tre thì để tôi đi chặt, trứng gà anh cầm về đi.”
Tiếu Đoàn Kết bưng trứng gà về.
Vu Hướng Niệm kề sát vào Trình Cảnh Mặc, nhỏ giọng nói: “Tôi càng thích cái giổ nhỏ trong tay doanh trưởng Tiếu hơn, rất độc đáo.”
Vu Hướng Niệm kề sát vào, một mùi thơm thoang thoảng bay vào xoang mũi Trình Cảnh Mặc, ngửi rất thoải mái.
Trình Cảnh Mặc vô thức hít vào một hơi, lại thấy không ổn, bèn lùi về sau một bước.
Trong lòng nói thầm, sao cô không nói sớm!
Liễu Trân đang đóng đế giày, vừa nhìn thấy chồng mình mang trứng gà về, sắc mặt lạnh đi: “Ngay cả trứng gà cô ta cũng chướng mắt hả?”
Tiếu Đoàn Kết đặt trứng gà lên bàn: “Không phải chướng mắt, cô ấy nói ba đứa nhỏ nhà mình đang tuổi ăn tuổi lớn, để lại cho bọn nhỏ ăn.”
Liễu Trân không tin vào lỗ tai mình: “Cô ta thật sự nói vậy sao? Em không tin đâu!”
“Anh còn có thể lừa em à, phó đoàn trưởng Trình nhờ anh đan một cái gùi cho nhà bọn họ.”
Tiếu Đoàn Kết dừng một chút nói: “Chúng ta đừng mang theo ánh mắt trước kia nhìn người, con người sẽ thay đổi, anh thấy đồng chí Vu cũng là người hiểu lý lẽ, không giống người không nói đạo lý trong miệng mọi người.”
Liễu Trân nhớ đến cảnh tượng hôm nay Vu Hướng Niệm cứu đứa nhỏ.
Rõ ràng cô có thể mặc kệ, lại không chút do dự bế Phương Tử lên, cũng mặc kệ những người kia nói lạnh nhạt.
Ngộ nhỡ nếu không cứu được Phương Tử, những quân tẩu kia, bao gồm cả cô ta, nhất định sẽ hiểu lầm Vu Hướng Niệm hại chết Phương Tử, khi đó nói không chừng việc này sẽ ầm ĩ.
Vu Hướng Niệm lại không nghĩ nhiều như vậy, một lòng cứu Phương Tử.
Nghĩ như vậy, mặc dù tính tình Vu Hướng Niệm kém một chút, nhưng là người tốt bụng.
Bên kia.
Vu Hướng Niệm tắm xong đi ra, nói với Trình Cảnh Mặc: “Anh cởϊ áσ ra đi, tôi xem qua miệng vết thương cho anh.”
Trình Cảnh Mặc cũng vừa tắm xong, ngay ở vòi nước ngoài sân, tắm nước lạnh.
“Không cần, tôi không sao.” Trình Cảnh Mặc lo lắng Vu Hướng Niệm càng “nghịch” càng bị thương.
Vu Hướng Niệm khó chịu, cho bác sĩ Ngô xem, không cho cô xem, y thuật của cô bỏ xa bác sĩ Ngô cả trăm con phố.
Cô lại càng muốn xem!
“Anh cho tôi xem, hay là để tôi đi mời bác sĩ Ngô đến nhà xem cho anh, anh chọn đi.” Cô cười tủm tỉm nói.
Nhìn như có hai lựa chọn, thật ra chỉ có một.
Nếu Trình Cảnh Mặc chọn cho cô xem, như vậy cô muốn kiểm tra miệng vết thương cho anh, nếu Trình Cảnh Mặc chọn bác sĩ Ngô, vậy cô càng phải “thật tốt” kiểm tra cho anh.
Nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của Vu Hướng Niệm, Trình Cảnh Mặc cảm thấy sống lưng có chút lạnh toát, nhất định là do vừa rồi tắm nước lạnh.
Nghĩ một lát, vẫn đừng nên chọc Vu Hướng Niệm.
Nửa năm nay anh chịu đủ Vu Hướng Niệm vô cớ gây rối, thật vất vả mới có mấy ngày an tĩnh.
Xem thì xem, cũng đâu chết được.
Trình Cảnh Mặc ngồi ở băng ghế vén áo lên.
Vu Hướng Niệm rất vừa lòng với lựa chọn sáng suốt của Trình Cảnh Mặc, nụ cười trên mặt cô tươi hơn: “Cởϊ áσ ra.”
Cô có chút lòng riêng, muốn thưởng thức dáng người, cơ bắp của trai đẹp.
“Hả?” Trình Cảnh Mặc có chút không được tự nhiên: “Như vậy không xem được sao?”
“Anh là đàn ông, còn sợ tôi ăn anh à? Cởϊ áσ ra cho tôi kiểm tra.” Lý do của cô rất đường hoàng.
Nhìn người đàn ông này đi, ở trong nhà mặc áo còn cài hết cả cúc đến tận cổ, giống như sợ cô làm gì anh vậy