“Lúc trước Niệm Niệm lén đi ra nước ngoài không chịu về, em bắt anh uy hϊếp con bé, muốn đánh gãy chân con bé, con bé không muốn gả chồng, em lại bắt anh nói muốn đánh gãy chân nó! Hôm nay chắc chắn em lại nói, nếu nó dám ly hôn, anh sẽ đánh gãy chân con bé!”
Cả đời Vu Gia Thuận làm quân nhân, trước mặt người ngoài, ông là một con người chính trực quả cảm, rắn rỏi.
Ở trong nhà, đối với ba người con trai, ông cũng rất nghiêm khắc, chỉ cần là một chút sai lầm, lập tức đánh một trận.
Nhưng lại là người cuồng con gái, cưng chiều con gái lên trời, một câu lớn tiếng cũng không dám nói, có thể nói là nâng trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan.
Năm đó con gái mới sinh chưa được bao lâu, ông đã bị phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đoạn thời gian đó, ông không nghĩ đến gì khác, chỉ nhớ thương con gái trắng trẻo mềm mại.
Về đến nhà lập tức đặt tên con là Niệm Niệm, ngụ ý tưởng niệm.
Triệu Nhược Trúc phụt một tiếng cười ra tiếng: “Anh còn tủi thân hả? Anh chiều con bé ra như vậy, anh không dọn bãi chiến trường thì ai dọn? Hơn nữa, vì hạnh phúc của con gái anh, hai chúng ta không thể không một người xướng mặt đỏ, một người xướng mặt trắng!”
Vu Gia Thuận lại càng tủi thân, lông mày ỉu xìu: “Nhưng con bé không thân cận với anh.”
Nhớ đến con gái khi còn nhỏ, ghé vào trong ngực ông hôn má, mềm mại gọi cha, ông lại tủi thân.
Triệu Nhược Trúc vỗ vai ông, lời nói thấm thía: “Lão Vu, dù sao Niệm Niệm cũng phải lớn lên, con bé có cuộc sống riêng của mình, anh không thể nào bảo vệ con bé cả đời, nghĩ lại, anh tìm một người như Trình Cảnh Mặc cho con bé cũng xem như an ủi.”
“Nhưng hai người chúng nó đều không thích đối phương, cuộc sống quá ngột ngạt, anh cũng nghẹn thay cho bọn chúng.”
Triệu Nhược Trúc cười: “Tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng, con gái anh xinh đẹp như vậy, nếu như con bé thông suốt, bắt lấy Trình Cảnh Mặc cũng không phải nói chơi.”
“Trình Cảnh Mặc lại đâu phải kẻ ham mê nữ sắc!”
Triệu Nhược Trúc dùng ngón tay chọc vào ngực Vu Gia Thuận: “Nghĩ lại chính anh đi!”
…
Đám người Vu Hướng Niệm vừa về đến nhà được một lúc đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trình Cảnh Mặc mở cửa, là chồng cả chị dâu Liễu Trân ở bên cạnh – Tiếu Đoàn Kết.
Trong tay anh ta cầm một cái rổ tre, bên trong đặt mười quả trứng gà.
“Phó đoàn trưởng Trình, trong nhà không có thứ khác, có mấy quả trứng gà nhà mình đẻ, hai người đừng ghét bỏ.”
Trình Cảnh Mặc nghi hoặc: “Doanh trưởng Tiếu, anh làm gì vậy?”
“Hôm nay đồng chí Vu cứu mạng Phương Tử, bà vợ nhà tôi không dám lại đây, bảo tôi đến nói cảm ơn với đồng chí Vu.”
“Cứu mạng?” Trình Cảnh Mặc càng nghi hoặc: “Chuyện gì vậy?”
Doanh trưởng Tiếu kể qua chuyện hôm nay Phương Tử ăn kẹo bị nghẹn.
Trình Cảnh Mặc nghe xong cũng không dám từ chối hay nhận lấy mấy thứ này thay Vu Hướng Niệm, chỉ có thể gọi Vu Hướng Niệm đến tự mình quyết định.
Vu Hướng Niệm vừa bỏ tôm vào trong thùng nuôi, đã nghe thấy Trình Cảnh Mặc gọi cô.
“Đồng chí Vu Hướng Niệm, cô ra đây một lúc.”
Gọi cũng đủ xa lạ, còn mang theo hai chữ đồng chí.
Vu Hướng Niệm chạy ra, thấy Tiếu Đoàn Kết cầm một rổ trứng gà lập tức hiểu sao lại thế.
Thời đại vật tư thiếu thốn, mười quả trứng gà cũng xem như là vật quý, nhưng sao Vu Hướng Niệm có thể nhận được.
“Doanh trưởng Tiếu, tôi cứu Phương Tử chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, chúng ta lại là hàng xóm láng giềng, anh làm như vậy có chút xa lạ.”
Cô cười nói: “Anh cất trứng gà đi, ba đứa nhỏ nhà anh đang ở độ tuổi tuổi ăn tuổi lớn, để lại cho mấy đứa.”
Tiếu Đoàn Kết cầm rổ trứng gà rất cố chấp: “Nếu hôm nay không gặp được cô, Phương Tử không sống nổi, tôi và Liễu Trân có chút tấm lòng, cô đừng ghét bỏ.”
“Không phải ghét bỏ, là tôi không thể nhận được.”
“Nếu như cô không nhận, chị dâu Liễu Trân của cô lại suy nghĩ miên mang.”
Chuyện Vu Hướng Niệm nhận bánh bao của Lý Quế Hoa đã truyền khắp đại viện.
Liễu Trân vốn để ý đến chuyện Vu Hướng Niệm ném bánh chưng của mình, lại nghe nói Vu Hướng Niệm nhận bánh bao của Lý Quế Hoa, cô ta càng tức giận.
Này rõ ràng là vả mặt cô ta!
Vu Hướng Niệm: “…”
Quá khó xử.
Nghĩ ngợi một lúc, chẳng bằng trước nhận lấy, qua hai ngày nữa lại đưa đồ khác cho bọn họ.