Chương 25: Cứu Người

Đây không phải chị dâu Liễu Trân hàng xóm bên cạnh nhà cô, cùng với đứa nhỏ nhất trong nhà cô ta à.

“Phương Tử!” Liễu Trân còn đang không ngừng lắc: “Phương Tử, con đừng dọa mẹ!”

Đám phụ nữ vây xung quanh từng người tay chân luống cuống: “Ai nha, làm sao bây giờ? Bệnh viện còn xa như thế? Chỉ sợ đứa nhỏ này không sống nổi!”

Liễu Trân lập tức khóc nấc lên: “Phương Tử, con đừng dọa mẹ mà!”

Vu Hướng Niệm nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không nghĩ nhiều, theo phản xạ có điều kiện đẩy ra mọi người, chen đến trước mặt bé gái.

Nhìn triệu chứng này là biết đường hô hấp bị tắc, có lẽ do mấy người lớn bận nói chuyện phiếm, không chú ý đến đứa nhỏ, đứa nhỏ đã sắp không thở nổi.

Vu Hướng Niệm bế đứa nhỏ từ trong ngực Liễu Trân đến, Liễu Trân đã sớm hoảng sợ chỉ biết khóc.

Đám phụ nữ ở bên vừa vội vừa tức mắng: “Mụ la sát nhà cô, cô định làm gì? Lúc này cũng đừng gây chuyện nữa!”

Liễu Trân cũng kịp phản ứng lại, vội vàng đến cướp đứa nhỏ.

“Muốn cứu cô bé thì đừng động!” Vu Hướng Niệm quát to một tiếng, dọa sợ Liễu Trân, hai tay còn dừng ở giữa không trung, thật sự ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

“Vu… Vu Hướng Niệm, tôi nói cho cô biết, đây là mạng người, nếu như cô dám làm gì, chúng tôi sẽ đến quân khu tố cáo cô!” Một người phụ nữ cả gan nói.

Mấy người phụ nữ khác nhao nhao phụ họa: “Đúng đấy, chúng tôi sẽ tố cáo cô, đừng ỷ vào người nhà mẹ đẻ mà ức hϊếp người ta!”



Vu Hướng Niệm lười quan tâm đến đám người này, sắc mặt cô nghiêm túc nhìn qua mọi người: “Đứng xa ra một chút.”

Trong miệng đám phụ nữ còn mắng chửi, nhưng cơ thể rất sợ hãi nhao nhao lùi về sau hai bước.

“Lương tâm của mụ la sát này quá ác độc, Phương Tử mới năm tuổi thôi!” Có người phụ nữ đau lòng nói.

Vu Hướng Niệm ôm đứa nhỏ, để đứa nhỏ dựa lưng vào trước ngực mình, hai tay vòng đến trước bụng đứa nhỏ, hai tay để chồng lên nhau, đột nhiên dùng sức ấn vào bụng cô bé.

“Cạch” một viên mứt hoa quả từ trong miệng đứa nhỏ bay ra, rơi xuống thùng xe, phát ra âm thanh trầm đυ.c, sau đó cô bé oa một tiếng khóc lên.

Đám phụ nữ: “…” Trợn mắt há hốc mồm.

Vu Hướng Niệm trả lại đứa nhỏ cho Liễu Trân: “Đứa nhỏ ăn đồ bị nghẹn, về sau cẩn thận một chút.”

Liễu Trân bế đứa nhỏ khóc to, hai mẹ con ôm nhau khóc, Vu Hướng Niệm nhìn qua mọi người, sắc mặt không chút thay đổi đi ra phía ngoài cùng, tiếp tục nhìn phong cảnh.

Đám phụ nữ lại thì thầm nói chuyện.

“Sao mụ la sát này lại biết Phương Tử ăn đồ bị nghẹn?”

“Chắc là đoán mò thôi! Cô ta làm như vậy còn chẳng phải khiến mọi người chú ý!”

“Đừng nói như vậy, nếu không có cô ta, nói không chừng Phương Tử đã mất mạng.”

“Đúng vậy, tóm lại là cô ta làm chuyện tốt!”



“…”

Hai mươi phút đi xe, xe đỗ ở cổng vườn hoa trung tâm, mọi người xuống xe.

Những người phụ nữ khác đều là tốp hai, tốp ba đi cùng nhau vào thành phố mua đồ, chỉ có Vu Hướng Niệm một mình, cô cũng không có bạn bè ở đây.

Cô đi đến cửa hàng bách hóa, muốn mua cho Tiểu Kiệt hai bộ quần áo, đứa nhỏ kia mặc quần áo, quần cộc đến mắt cá chân.

Đi dạo một vòng, mới phát hiện không có bán bộ đồ.

Không còn cách nào, chỉ có thể mua vải, nhưng bao nhiêu mét vải thì may được một bộ quần áo, cô cũng không biết.

Thời đại này người bán hàng đều rất kiêu ngạo, hỏi bọn họ, bọn họ khó gần.

Vu Hướng Niệm chỉ có thể mua hai loại vải tốt nhất, ba thước vải hoa, ba thước vải sợi tổng hợp.

Cầm lấy số vải đã mua xong, lại đi đến nhà mà lúc trước nguyên chủ thường xuyên may quần áo ở đấy.

Bây giờ còn chưa cho phép kinh doanh hộ cá thể, tìm người may một bộ quần áo, giống như bí mật không thể nói vậy.

Trong một con ngõ vắng vẻ, Vu Hướng Niệm gõ cửa một nhà, mở cửa là một bé gái mười lăm, mười sáu tuổi.

Cô gái thò đầu ra, nhìn xung quanh, thấy không có ai mới hỏi: “Cô tìm ai?”