Chương 17: Đối Nhân Xử Thế

Nấu cơm xong, trên bàn có bày bốn món, thịt kho tàu, ớt xanh xào thịt băm, rau bầu xào, dưa leo trộn cùng với một bát canh.

Dưa leo và bầu đều là đồ trồng trong sân, rất tươi.

Thịt là do Vu Hướng Dương mang đến, miếng thịt kia có khoảng bốn cân.

Nam Thành là thành thị vùng duyên hải phía nam, nhiệt độ không khí tương đối cao, nếu để thịt đến mai sẽ bị hỏng.

Trình Cảnh Mặc nấu hết thành thịt kho tàu, một nồi đầy ụ.

Ở niên đại này cơm ăn còn chưa phải hoàn toàn cơm trắng, là trộn cùng ngô nấu lên, cũng có gia đình trộn với khoai lang, khoai tây, các loại cao lương.

Thời đại này chỉ có gia đình khá giả hơn mới có thể mấy tháng ăn thịt một lần, bữa cơm như thế này xem là xa xỉ.

Nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị ăn cơm mới phát hiện bát trong nhà không đủ.

Trước kia gần như mỗi ngày nguyên chủ và Trình Cảnh Mặc sẽ cãi nhau, mỗi lần cãi nhau sẽ ném cái này cái kia, bát trong nhà đã vỡ mấy cái.

Mỗi ngày nguyên chủ ăn ở bên ngoài, Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt thường gọi đồ ăn về, hoặc tùy tiện nấu qua một món ăn cơm.

Hôm nay đồ ăn nhiều, người cũng nhiều, không đủ bát.



Trình Cảnh Mặc lúng túng nói: “Tiểu Kiệt, cháu qua nhà thím Liễu Trân ở bên cạnh mượn bốn cái bát.”

Tiểu Kiệt nói: “Chúng ta thiếu ba cái bát.”

“Mượn bốn bát.”

Chỉ một lát sau, Tiểu Kiệt đã cầm bốn chiếc bát về.

Trình Cảnh Mặc lấy một chiếc bát trước, múc một bát thịt kho tàu đầy, lại lấy bánh bao mà Lý Quế Hoa cho bỏ vào trong cái chõ, cũng múc một bát thịt kho tàu đầy.

Xem ra là chuẩn bị dư bát, thuận tiện đưa cho một bát thịt kho tàu.

Không nói cái khác, về mặt đối nhân xử thế, người đàn ông chó má này làm rất tốt.

Múc hai bát như thế, trong nồi cũng chỉ còn nửa.

“Ăn cơm đi.” Trình Cảnh Mặc hỏi: “Ai ăn bánh bao chay không, là chị dâu Quế Hoa cho.”

Lý Quế Hoa cho ba cái bánh bao, Vu Hướng Niệm không muốn ăn, đúng lúc có ba người đàn ông, mỗi người một cái.

Cơm nước xong xuôi, Vu Hướng Niệm muốn đi rửa bát, lại bị Vu Hướng Dương ngăn cản: “Để cậu ta rửa, lúc ở nhà em cũng không làm mấy việc này, dựa vào cái gì gả cho cậu ta lại phải làm!”



Quả nhiên là anh em ruột, vội vàng che chở.

Trình Cảnh Mặc cũng không có biểu cảm gì, ngoan ngoãn thu dọn rửa bát.

Tiểu Kiệt bưng một bát thịt kho tàu lên, chuẩn bị đến nhà Lý Quế Hoa trả bát, Vu Hướng Niệm lại nói: “Trong nhà có bốn xiên mứt quả, cháu mang hai xiên cho hai bé gái kia, còn lại hai xiên cho cháu ăn.”

Tiểu Kiệt vui vẻ: “Vâng thím.”

Bên trong nhà chính chỉ còn hai anh em, Vu Hướng Dương hạ giọng nói: “Niệm Niệm, em đừng suy nghĩ lung tung, em ly hôn rồi đi đâu tìm được người đàn ông tốt như Trình Cảnh Mặc?”

Vu Hướng Dương bắt đầu đếm điểm tốt của Trình Cảnh Mặc: “Việc nhà do cậu ta bao hết, việc gì cũng không cho em làm, chính bản thân cậu ta còn không nỡ tiêu linh tinh một xu, mỗi tháng lại cho em nhiều tiền tiêu vặt như vậy, em động một tí là cùng cậu ta cãi nhau, cậu ta luôn nhường nhịn em… em nhìn em xem, vừa đanh đá vừa lười làm, cậu ta coi em là tổ tông mà cung phụng!”

Vu Hướng Niệm: “…” Có cần phải nâng cao giẫm thấp như vậy sao?”

“Cậu ta ngoại trừ tính tình như hũ nút, cái gì cũng tốt, không đúng! Mẹ chúng ta nói, tính tình cậu ta không phải hũ nút mà gọi là thâm trầm nội liễm, là người làm chuyện lớn! Em nhìn cậu ta xem, là phó đoàn trưởng trẻ tuổi nhất trong quân đội, về sau em có thể sống những ngày an nhàn.”

Trong lòng Vu Hướng Niệm tự nhủ, đúng là Trình Cảnh Mặc rất ưu tú, nhưng quan hệ của hai người dựa vào thứ gọi là “trách nhiệm” bó buộc chung một chỗ, không có ý nghĩa gì!

Ánh mắt Vu Hướng Dương nhìn Trình Cảnh Mặc đang rửa bát trong nhà bếp, móc mấy tờ đại đoàn kết và phiếu trong túi ra, nhét vào trong tay Vu Hướng Niệm.

“Hôm nay anh chỉ mang theo bằng này, em cầm lấy đi, muốn mua gì thì mua, về sau em hết tiền thì cứ nói với anh, đừng lại đi tìm Trình Cảnh Mặc đòi, dù sao anh cũng không dùng đến tiền.”