Chương 13: Thay Thuốc

Dáng vẻ bình tĩnh này làm cho Vu Hướng Niệm không thể không hoài nghi hai người này đã sớm hẹn trước gặp mặt ở nhà.

Trên mặt cô cũng không có biểu cảm gì chào hỏi: “Đồng chí Ngô.”

Bác sĩ Ngô cười nói: “Đồng chí Trình, có lẽ vết thương của anh cần thay thuốc.”

Lại lấy cái cớ thay thuốc để ngụy trang!

Vu Hướng Niệm sẵn lòng rời đi, tác thành cho bọn họ, nhưng hai người này không khỏi quá nóng vội, quá không để cô vào mắt.

Một người đã có vợ, một người là bạn gái cũ của người có vợ lại không biết tránh hiềm nghi! Còn dám mỗi ngày ở trước mặt cô hẹn hò, coi người vợ danh chính ngôn thuận như cô không tồn tại.

Bọn họ làm cô không vui, cô cũng sẽ không để cho bọn họ vui vẻ.

Trình Cảnh Mặc lại nói: “Không cần, vết thương của tôi đã khỏi rồi.”

Bác sĩ Ngô: “…”

Vu Hướng Niệm nhướn mày lại cười rộ lên: “Vậy thì cảm ơn bác sĩ Ngô, tối hôm qua lúc chúng tôi ngủ, tôi nhìn thấy vết thương to như vậy, đau lòng chết đi được.”

Có trời mới biết, ngay cả vết thương của Trình Cảnh Mặc ở đâu, cô cũng không biết.

Trình Cảnh Mặc nghe thấy những lời này, khóe miệng không hỏi giật giật mấy cái, vừa định từ chối đã nhận lấy ánh mắt sắc bén của Vu Hướng Niệm, anh đành nuốt những lời muốn nói xuống.

Anh lấy chìa khóa mở cửa, ba người đi vào trong nhà.



Bác sĩ Ngô lấy cồn, bông, băng gạc… trong túi của mình ra, đặt lên trên bàn.

“Anh để lộ miệng vết thương của mình ra, tôi thay thuốc cho anh.” Cô ta nói.

Trình Cảnh Mặc ngồi trên một chiếc ghế đẩu, nhìn thoáng qua Vu Hướng Niệm đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu khác, Vu Hướng Niệm nói: “Nhanh lên, để bác sĩ Ngô kiểm tra qua cho anh.”

Thật ra cô cũng muốn nhìn xem vết thương của Trình Cảnh Mặc có bị nặng hay không, nếu như nặng, vậy đừng chậm trễ điều trị.

Trình Cảnh Mặc vén áo lên, cơ bụng sáu múi hiện ra trước mắt Vu Hướng Niệm, còn cả vòng eo cường tráng, vừa nhìn là biết cực kỳ có lực.

Chỗ bị thương của anh ở ngay phần eo bên trái, bị một miếng băng gạc bao lấy, trên băng gạc còn có vết máu màu đỏ sậm rịn ra.

“Anh bị cắt thận rồi hả?” Vu Hướng Niệm trêu đùa.

Trình Cảnh Mặc mím môi, một lúc lâu mới đáp: “Bị chém một dao.”

Vu Hướng Niệm: “Ồ…”

Bác sĩ Ngô vừa lấy băng gạc vừa nói: “Cô không thể mong anh ấy tốt hơn hả?”

Vu Hướng Niệm: “…” Một chút hài hước cũng không hiểu.

Bác sĩ Ngô lấy băng gạc ra, một vết thương dài bằng ngón trỏ cứ thế lộ ra, mũi khâu xiên xẹo trên đó, xung quanh còn có vết máu đã khô.

Kỹ thuật khâu này, Vu Hướng Niệm cũng choáng váng.

Nhìn vết thương kia, chỉ là vết thương ngoại khoa bình thường, không quá nghiêm trọng.



Bác sĩ Ngô cầm bông tẩm cồn, nhìn Vu Hướng Niệm vẫn ngồi ở đối diện nhìn, cô ta liếc Vu Hướng Niệm một cái: “Cô cũng không giúp đỡ được gì, còn chẳng bằng đi nấu cơm trước.”

Ôi chao! Cô ở trong nhà mình còn làm chướng mắt người khác.

Cô chính là muốn ở đây canh chừng, nhìn xem hai người bọn họ dám làm động tác nhỏ gì.

Bàn tay phải của Vu Hướng Niệm che lên vùng bụng bằng phẳng của mình, xấu hổ liếc mắt nhìn Trình Cảnh Mặc một cái, mới nói: “Trình Cảnh Mặc nói tôi mang thai, sau này cơm nước do anh ấy đến nấu.”

Thân thể Trình Cảnh Mặc chấn động, cùng lúc đó bàn tay bác sĩ Ngô đang dùng bông lau sạch vết thương cho Trình Cảnh Mặc khẽ run một cái.

Sau đó chỉ nghe thấy Trình Cảnh Mặc xuýt một tiếng.

“Bác sĩ Ngô, cô nhẹ một chút, cô nhìn xem Trình Cảnh Mặc đau đến trợn mắt rồi.”

Vu Hướng Niệm làm bộ đau lòng không thôi.

Trình Cảnh Mặc hít sâu một hơi, nghiêng mặt sang một bên, không muốn lại nhìn Vu Hướng Niệm.

Người phụ nữ này, lúc thì mang thai, lúc lại không mang thai, cũng không biết nên tin câu nào của cô.

Bác sĩ Ngô cũng hít sâu một hơi, một lần nữa lấy bông, sát trùng, bôi thuốc, thay băng gạc.

Vu Hướng Niệm nhìn dáng vẻ không thành thạo kia của cô ta, trong lòng khinh bỉ, cho dù cô có nhắm hai mắt lại thủ pháp cũng tốt hơn cô ta.

Sau khi làm xong tất cả, bác sĩ Ngô dặn dò Trình Cảnh Mặc: “Miệng vết thương của anh bị rách, đừng dùng lực, nếu không vết thương rất khó khôi phục tốt.”