Nền tảng coi như không tệ, nếu như điều dưỡng cẩn thận thì cũng là một người đẹp, nhan sắc không hề kém cô ở kiếp trước.
Tô Tả Thu khá hài lòng với khuôn mặt này, lại còn trẻ hơn kiếp trước mười tuổi, cũng không tính là quá thiệt thòi.
Cô đặt gương xuống, chuẩn bị đi ra ngoài xem thử.
Nhưng cô còn chưa kịp ra ngoài, ngoài cửa đã truyền đến tiếng nói chuyện của hai người.
"Chị dâu, hôm nay con khốn Tô Tả Thu kia lại không ra khỏi phòng, chị nói xem liệu có xảy ra chuyện gì không?"
Người nói chuyện chính là Hàn Mỹ Lệ, em chồng của nguyên chủ, cũng là kẻ đầu sỏ hại chết nguyên chủ.
Lúc này một giọng nói khác vang lên: "Chắc là không có chuyện gì đâu, chỉ là ngã rách trán, cũng không chảy bao nhiêu máu, chắc là trốn ở trong phòng lười biếng đấy." Người nói chuyện là em dâu của nguyên chủ, Trương Thiến Vân.
Cô ta cũng là thanh niên trí thức tới đây tham gia sản xuất, năm ngoái đã lấy Hàn Chấn Hoa, em chồng của nguyên chủ.
Bởi vì ghen ghét Tô Tả Thu xinh đẹp nên trước giờ không ưa cô ấy, nhưng người phụ nữ này rất thông minh, chưa từng thể hiện ra ngoài.
Ở trước mặt thì rất kính trọng người chị dâu là nguyên chủ, sau lưng lại dùng lời lẽ cay độc để châm chọc sỉ nhục cô ấy, rất biết cách hủy hoại người khác về mặt tinh thần.
Tô Tả Thu cười lạnh một tiếng, vỗ cái đầu trặng trĩu, lẩm bẩm: "Không biết tại sao tôi lại xuyên vào cơ thể cô, nhưng xin cô hãy yên tâm, hễ là ai từng bắt nạt cô, tôi nhất định sẽ giúp cô đòi lại, coi như là báo đáp vì đã chiếm cơ thể cô, tuy rằng đây cũng không phải là điều mà tôi mong muốn."
Nhớ tới duyên phận trùng tên trùng họ của hai người, cô sợ hai người xuyên lẫn nhau nên còn bàn giao lại tài sản của mình.
"Nếu như linh hồn chúng ta trao đổi cho nhau, cô cũng đừng sợ. Căn nhà kia là do tôi tự mua, trong thẻ ngân hàng của tôi còn có chút tiền, sau này cô cứ sống ở đó thật tốt đi. Nhưng đừng mềm yếu như bây giờ nữa, nhất định phải kiên cường, học cách bảo vệ bản thân, chỉ có bản thân cô mạnh mẽ thì người khác mới không dám bắt nạt cô."
Nói xong những lời này, cô bèn xuống giường nhưng không vội ra ngoài, mà đứng ở đó hoạt động gân cốt trước.
Sau khi đi dạo một vòng trong căn phòng nhỏ này, cũng không nhìn thấy thứ gì vừa tay, cô bèn trực tiếp mở cửa phòng đi ra ngoài.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ đang giặt quần áo ở trong sân nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu nhìn sang.
Thấy cô đi ra, hai người cùng nhau trợn mắt khinh bỉ cô, đồng thời cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người phụ nữ này không sao là tốt rồi, nếu như thật sự chết ở trong căn phòng kia, khi Hàn Chấn Vũ trở về chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.
Hàn Mỹ Lệ bĩu môi, nói châm chọc: "Ô kìa, biết đi ra rồi à, còn tưởng rằng mày chết ở trong phòng rồi chứ."
Cô ta ném quần áo vào trong chậu, lại nói không hề khách khí: "Mau giặt chỗ quần áo này đi, nếu không tao để mày đẹp mặt."
Tô Tả Thu không để ý đến cô ta, bụng cô đã đói dẹp lép nên định làm chút gì đó để ăn trước, ăn no rồi mới giải quyết hai người cặn bã này.
Thấy Tô Tả Thu trước nay luôn nhát gan nhu nhược không để ý đến mình, Hàn Mỹ Lệ lập tức nổi giận.
"Con khốn, không nghe thấy lời tao nói à? Mau tới đây giặt chậu quần áo này."
Tô Tả Thu không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, đi thẳng về phía phòng bếp.
Cũng không biết là người nhà này đề phòng ai, trong phòng bếp chỉ có một hũ muối, ngoài ra chẳng có gì cả.
Cô lại đi đến chuồng gà ở phía sau.
Trong nhà nuôi bốn con gà, hiện giờ đang là lúc đẻ trứng.
Thấy trong ổ có hai quả trứng gà, cô cầm lấy không chút khách sáo.
Lại đến phòng bà già múc một bát bột mì, chuẩn bị rán mấy cái bánh trứng gà để ăn.
Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân đang giặt quần áo, nhìn thấy hành động của cô thì đều sợ ngây người.
Cảm thấy hôm nay Tô Tả Thu ăn phải gan hùm mật báo rồi.