Chương 47

Phương Tri Ý thấy chiếc áo khoác quân phục anh khoác trên người trượt xuống chân, vì biết ơn nên định kéo giúp anh, chỉ là khi tiến lại gần mới phát hiện lông mi của Bùi Từ cũng rất dài, vừa dài vừa dày, thật đẹp.

Cô đang thầm thở dài rằng người này thật biết cách làm đẹp thì Bùi Từ đột nhiên mở mắt.

Thực ra khi Phương Tri Ý mở mắt, Bùi Từ đã tỉnh, chỉ là không định mở mắt, nghĩ rằng bây giờ còn sớm, định nhắm mắt dưỡng thần, dù sao theo thói quen của cô gái nhỏ, phát hiện an toàn thì sẽ quay đầu ngủ tiếp.

Ai ngờ hôm nay cô gái nhỏ này không những không ngủ, còn cứ nhìn chằm chằm mình, nhìn thì nhìn đi còn lại lại gần như vậy.

Bùi Từ tự nhận định lực của mình vẫn rất tốt, chỉ là cô gái nhỏ lại đến quá gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh, từng đợt như kiến nhỏ bò, mang đến từng đợt cảm giác run rẩy.

Phương Tri Ý không ngờ Bùi Từ đột nhiên mở mắt, mặc dù anh không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô rất tỉnh táo, chỉ cần nhìn là biết anh đã tỉnh từ lâu.

Không hiểu sao lại thấy tim đập loạn, nhìn chằm chằm Bùi Từ hồi lâu không nói nên lời.

"Dương Dương..." Anh thấy lông mi cô gái nhỏ run rẩy không ngừng, vốn định trêu cô hỏi cô đang nhìn gì.

Kết quả chỉ gọi tên cô, cô gái nhỏ giống như thỏ nhỏ bị dọa sợ, vội vàng chạy trốn.

"Ầm"



Khi Phương Tri Ý nằm trở lại gối vì quá hoảng loạn nên trán đập thẳng vào thành tàu.

Bùi Từ giật mình vì tiếng động, vội vàng đứng dậy di chuyển đến bên cô gái: "Dương Dương, đập vào đâu rồi? Để anh xem."

Thực ra thành tàu hỏa là gỗ, giữa lớp sắt bên ngoài và lớp gỗ có một lớp rỗng, lại có gối kê nên thực ra nghe có vẻ đau nhưng không đau lắm.

Phương Tri Ý nghe thấy giọng nói của Bùi Từ, cô ôm chặt đầu không chịu ngẩng lên, cô nghĩ đến việc Bùi Từ thích trêu chọc người như vậy, mình lén nhìn anh bị bắt quả tang không biết anh sẽ trêu chọc mình như thế nào.

Máu có thể chảy nhưng không thể mất mặt!!!

Lúc này Bùi Từ nào còn tâm trạng trêu cô, thấy cô gái nhỏ không chịu ngẩng đầu, sợ đập mạnh, anh dùng chút sức.

Tay người đàn ông rộng rãi và khỏe khoắn, nắm lấy cổ tay cô như sắt, căn bản không thể giãy ra.

Tiếng động của hai người đánh thức người ở giường bên cạnh, người đàn ông ở giường bên cạnh thấy vẻ lo lắng của Bùi Từ còn nhiệt tình tiến lên khuyên nhủ: "Cô gái nhỏ, cô mau cho anh trai cô xem đi, anh xem anh trai cô lo lắng thế nào kìa."

Cho dù người đàn ông kia không nói, Phương Tri Ý cũng không phải đối thủ của Bùi Từ, anh chỉ cần dùng chút sức, Phương Tri Ý đã bị lật lại.

Anh duỗi cánh tay ra, một tay ấn vai Phương Tri Ý, một tay đặt lên trán cô, vén tóc mái ra kiểm tra chỗ cô vừa đập vào.