“Dương Dương, con muốn học nấu món này với dì không?” Phùng Thúy Chi nghe em chồng kể về tình hình của Dương Dương, sức khỏe yếu, nhưng lúc khỏe thì thực ra không khác gì người bình thường, nghĩ đến việc cô bé đi Tây Bắc chắc chắn cũng không quen đồ ăn ở đó, nếu ở đây có thể học được món mình thích thì cũng không tệ.
“Được ạ.” Phương Tri Ý cười tươi, tiến đến bên Phùng Thúy Chi, đôi mắt cười như vầng trăng khuyết.
Phùng Thúy Chi thấy vậy biết cô bé thật lòng thích nên cũng yên tâm dạy.
Chân giò hầm táo đỏ là một món ăn ngọt nổi tiếng ở Dung Thành, món này có màu đỏ tươi, mềm dẻo, vị hơi ngọt mà thơm, béo mà không ngấy, da thịt dai dai tan ngay trong miệng, còn thịt nạc thì thơm ngọt mềm mại.
Hơn nữa táo đỏ có tính ấm, có thể bổ tỳ ích khí, dưỡng huyết an thần, rất thích hợp cho người sức khỏe yếu ăn, vừa không ngấy lại vừa bổ.
Đồ ăn ở Dung Thành ngoài đồ ngọt thì thiên về cay nồng, mà nhà họ Lưu lại thích ăn đậm đà một chút, nên từ khi Phương Tri Ý đến thì khẩu vị nhà họ nhạt đi, nhưng Lưu Vĩnh Thành phải đi làm ở nhà máy, không ăn đồ cay nồng thì không có sức, nên Phùng Thúy Chi mỗi bữa đều xào riêng cho ông một món ăn đậm vị.
Lúc cho hoa tiêu ớt vào chảo vừa cay vừa nồng, sức khỏe của Phương Tri Ý hiện tại vẫn chưa chịu được, nên lúc xào đồ cay cô đều về phòng nghỉ ngơi trước.
Trong bếp chỉ còn lại Phùng Thúy Chi và Lưu Tuệ Trân, hai người nói chuyện cũng thoải mái hơn một chút: “Tuệ Trân, sao lúc rồi em không nhận nuôi Dương Dương luôn, nếu Nam Thành không tiện thì đưa về nhà chúng ta cũng được mà, em xem bố mẹ, chúng ta đều thích Dương Dương.”
Mặc dù điều kiện nhà họ không bằng nhà giáo sư Phương, nhưng Dung Thành vẫn tốt hơn biên giới chứ, nơi đó không thì gió cát thì bão tuyết, sức khỏe làm sao chịu nổi?
Đừng nói đến nơi đó, ngay cả nơi con trai nhà họ về nông thôn điều kiện cũng tốt hơn biên giới rất nhiều, kết quả trước Tết con trai về đen như gấu, làm bà nội nó đau lòng lắm.
Nói đến Phùng Thúy Chi thì bà rất thích Dương Dương, không chỉ vì cô bé này thật sự đáng yêu, mà còn vì nhà họ Phương có ơn với nhà họ Lưu, nhiều năm trước chồng bà là Lưu Vĩnh Thành tan ca trực đêm trên đường về bị ngã gãy chân, lúc đó lại đúng lúc hai đứa con trong nhà đi học, bố chồng lại ốm, trong nhà thật sự túng thiếu nên đã tìm đến em chồng mở lời, nào ngờ hai năm đó em chồng cũng không dễ dàng gì.
Vì vậy em chồng lại đi tìm nhà giáo sư Phương, kết quả người ta không nói hai lời, hôm sau đã chuyển tiền đến, số tiền đó vay trọn một năm mới trả hết, nhà họ Phương cũng không hỏi một câu.
Phùng Thúy Chi cả đời này đều nhớ ơn này, hiện tại nhà họ Phương gặp tình cảnh này, bà thật sự muốn giúp đỡ cô bé Dương Dương.
Nói đến chuyện này, Lưu Tuệ Trân bất lực lắc đầu: “Chị dâu, chị tưởng em không nghĩ đến sao, chỉ là chúng em không có bản lĩnh thôi." Nói rồi kể cho chị dâu nghe một số chuyện ở Nam Thành, nhân lúc loạn lạc có không ít kẻ muốn hãm hại cô bé, Dương Dương xinh đẹp, nhà họ Phương lại có điều kiện tốt, không ít người để mắt đến, may mà cô bé còn có hai người anh trai có bản lĩnh, lần này mới có thể đưa Dương Dương đi.