Trương Quả Quả vừa nói vừa lắc đầu cảm khái, “Ông bà ngoại của hắn cũng không có đẻ thêm người con nào khác, giờ đây trong nhà cũng chỉ còn lại hắn và các em của hắn mà thôi. Thiệu Chính Đông là anh cả, ngoài việc nuôi sống bản thân ra thì còn phải nuôi thêm hai người em của mình nữa, nghe nói mỗi ngày hắn đều…”
Từ từ!
Nhan Khê nghe bỗng nhiên có chút mơ hồ.
“Thiệu Chính Đông có mấy người em?” Cô nghiêm túc hỏi.
“Hai người.”
“Còn có một người nữa?”
“Ngoài Thiệu Chính Nam ra, hắn còn có một người em là Thiệu Chính Bắc.” Trương Quả Quả nói.
Nhan Khê nhíu mày suy nghĩ sâu xa, “Không đúng rồi…”
Đời trước cô nhớ rõ mình chưa từng nghe người ta nói hai vị Thiệu lão tiên sinh kia từng có một người em trai khác, tại sao bây giờ lại có thêm một vị nữa là Thiệu Chính Bắc?
Tin tức mà Trương Quả Quả nắm giữ được cô ấy đều khẳng định tuyệt đối sẽ không bao giờ giả cả.
“Tớ không nhớ nhầm đâu, Thiệu gia có ba người anh em, mọi người trong đội sản xuất đều gọi bọn họ như vậy, tớ nghe nói vốn dĩ thân thể cái tên Thiệu Chính Bắc kia luôn không tốt, thường xuyên phải uống thuốc, cho nên phần lớn thời gian đều ở trong nhà dưỡng bệnh, rất ít ra ngoài làm việc.”
Là như vậy sao?
Nhan Khê nhíu mi, ngay sau đó hỏi: “Cậu biết năm nay Thiệu Chính Bắc bao nhiêu tuổi không?”
Cái này Trương Quả Quả không dám xác định, suy đoán: “ Chắc là tầm tuổi giống như chúng ta vậy.” Cuối cùng, cô tiện đà lại nói: “Tớ còn chưa gặp qua cậu ta đâu.”
Nhan Khê gật gật đầu, dường như đang suy tư đến cái gì đó trầm mặc một lát.
Này là cô đang nhớ nhầm sao?
Vẫn là…… Kỳ thật là cô nhầm, có lẽ tên của bọn họ chỉ trùng hợp giống nhau thôi, làm gì có quan hệ với hai vị Thiệu lão tiên sinh của đời sau chứ?
Là nhân vật nổi tiếng trên mạng xã hội, nếu có người nhà thân thuộc thì chỉ cần lên mạng là đã có thể tra được rồi. Theo đạo lý mà nói, nếu bọn học còn có một người em trai nữa, vậy thì bí ẩn đến vài thập niên đầu liền không có khả năng không truyền được ra ngoài chút tin tức này.
Trừ khi……
Nhan Khê vừa suy đoán đến một loại khả năng.
Trương Quả Quả lại than nhẹ một tiếng, nói: “Thiệu Chính Đông muốn nuôi sống cả nhà đã thực sự không dễ dàng, vậy mà cố tình thân thể em trai của hắn lại không tốt, có một gánh nặng như vậy, hắn lại càng thêm vất vả. Tầm này có những người bằng tuổi hắn, đừng nói là ở nông thôn, đến cả trên thành phố họ cũng đã sớm kết hôn, nếu kết hôm sớm hơn có khi còn có thêm mấy đứa con nữa.”
Cô bỗng nhiên ghé sát vào Nhan Khê, nói: “Tớ còn nghe nói, trong đội sản xuất có một người bà vì thương tiếc Thiệu Chính Đông không còn ba mẹ, mỗi ngày đều sống không dễ dàng, liền suy nghĩ giúp hắn làm mai mối, nhưng mấy đối tượng cô nương kia ghét bỏ nhà hắn quá nghèo, sợ đi theo anh em bọn họ sẽ bị liên lụy, nên không đồng ý. Sau này Thiệu Chính Đông cũng nói tạm thời vẫn chưa tính định kết hôn, cuối cùng việc này vẫn chưa giải quyết được gì cả.”
Nhan Khê nghe vô cùng nghiêm túc, cũng biết được không ít tin tức.
Không thể không nói, đồng chí Trương Quả Quả tuy hóng được rất nhiều chuyện bát quái nhưng vẫn rất có ý tứ.
Nhan Khê mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt chế nhạo nói: “ Làm sao cậu lại biết nhiều chuyện vậy?”
Trương Quả Quả khụ khụ, có chút ngượng ngùng nói: “Tớ, đều là tớ nghe những người trong kí túc xá nói như vậy.”
Một đám nữ thanh niên trí thức mỗi ngày tụ tập với nhau còn có khả năng nào nữa, đương nhiên là nói mấy chuyện bát quái mà mình hóng được rồi. Đội sản xuất bên này vừa sinh hoạt vất vả lại đơn điệu nhàm chán, thường ngày các cô gái trẻ cũng không có chuyện gì để bàn luận, vì vậy sẽ tự nhiên nói đến những chàng trai trẻ ở trong đội sản xuất, chẳng lẽ lại cố ý đi hóng chuyện của mấy bà con cô bác à. Mà tình huống của ba anh em Thiệu gia ở đội sản xuất khá đặc thù, cho nên phần lớn số lần hóng chuyện của nhà bọn họ cũng nhiều hơn so với những chuyện khác một chút.
Trương Quả Quả cùng các nữ thanh niên trí thức khác ở cùng một chỗ, dần dà, tự nhiên liền biết rất nhiều những chuyện mà Nhan Khê không biết.
Nhan Khê hoàn toàn có thể hiểu.
Cũng giống như trước kia khi ở trong trường học ngoài học tập ra thì các cô gái nhỏ cũng thường thích ở trong phòng học thảo luận về các nam sinh.
“Thật ra tớ vô cùng khâm phục Thiệu Chính Đông.” Biểu cảm trên gương mặt Trương Quả Quả bỗng nhiên hết sức nghiêm túc nói, đôi mắt mở to, ẩn chứa một tia sáng rọi.
Nhan Khê rất có hứng thú nhìn cô.
Trương Quả Quả không biết chính mình mới vừa nói lời nói khiến người ta dễ hiểu lầm, vẫn tiếp tục cười nói: “Toàn bộ đội sản xuất cũng chỉ có Thiệu Chính Đông mỗi ngày đều có thể kiếm được 12 công điểm.”
Nhan Khê kinh ngạc nhướng mày.
Mỗi ngày cao nhất không phải là 10 công điểm sao?
Trương Quả Quả tựa hồ nhìn ra thắc mắc của cô, giải thích: “Đó là bởi vì mỗi tối Thiệu Chính Đông còn phải ra ngoài làm việc, so với mọi người hắn làm nhiều việc hơn, vì vậy trải qua bàn bạc thương lượng đại đội trưởng cùng với phó đội trưởng quyết định cho Thiệu Chính Đông thêm 2 công điểm.”
Hóa ra là như thế.
Nhan Khê hiểu rõ.
“Xin hỏi Tưởng đồng chí còn chuyện gì khác không? Nếu không có thì tôi muốn đi làm việc trước.” Giờ phút này, Thiệu Chính Đông đứng đối diện Tưởng Viện bày ra vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Trong lòng hắn vô cùng khó hiểu.
Trước kia nữ đồng chí này vô cùng cao ngạo đến độ lỗ mũi hướng lên trời, bình thường đều khinh thường đám người bọn họ đến nỗi không thèm liếc nhìn một cái, hôm nay không biết suy nghĩ cái gì lại cố ý chủ động đến nói chuyện với hắn.
Hơn nữa nói với hắn lâu như vậy nhưng vẫn chưa nói chuyện chính sự, toàn nói đông nói tây nói một đống chuyện vô nghĩa.