Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 3: Bà Lâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ trước tới nay, đây là bữa cơm sáng khó ăn nhất mà Nhan Khê đã ăn được.

Nghiêm túc mà nói, thực ra cái kia chỉ có thể xem như cháo. Là dùng cám và rau dại để nấu lên.

Nhan Khê biết rằng đồ vật ở niên đại này vẫn còn khan hiếm, nghèo khổ vô cùng, rất nhiều người cũng chỉ có thể miễn cưỡng giải quyết được vấn đề ăn no mặc ấm, không giống như là ở hiện đại, chỉ cần có tiền thì muốn mua cái gì cũng được.

Hầu hết phần lớn mọi người ở niên đại này đều nói rằng mỗi ngày có thể lấp đầy bụng cơm no không chết đói đã là tốt lắm rồi, căn bản không rảnh lo chú ý tới đồ ăn xem ăn có ngon không, có vị gì hay không.

Nhưng là một người đã sinh sống ở hiện đại hơn chục năm mà nói thì cô lại có yêu cầu rất cao đối với đồ ăn. Bởi vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Nhan Khê ăn cám với rau dại.

Bởi vì lương thực được phân đến chỗ thanh niên trí thức bên này không đủ ăn nên mỗi ngày vào thời điểm nấu cơm đều sẽ trộn gạo lẫn với một ít trấu, sau đó lại ra ngoài đào thêm rau dại , đổ thêm lượng nước lớn vào cùng một nồi để nấu thành món lẩu thập cẩm, đợi đến khi chín thì vớt lên ăn.

Cám thì thô ráp, rau dại thì chua chát, cái hương vị sao mà…

Nhan Khê lắc đầu thở dài, một lời khó nói hết, có lẽ cả đời này cô cũng không quên được cái hương vị ấy.

Tuy khó ăn, nhưng cuối cùng Nhan Khê vẫn căng da đầu cố ăn xong hết một bát cháo, cũng không còn biện pháp nào cả, không ăn cũng chỉ có thể chịu đói, bây giờ có đồ để ăn đã là không tồi rồi, có những người nghèo khổ hơn có khi họ còn gặm cả vỏ cây cỏ lá, nên cô nào còn có tư cách đi bắt bẻ cái gì.

Lúc sau, Nhan Khê lại trở về nhà bà Lâm một chuyến.

Bà Lâm năm nay hơn 60 tuổi, thân thể vẫn còn khỏe mạnh đứng thẳng, mọi việc trong nhà ngoài ngõ đều là do một mình bà làm cả.

Khi Nhan Khê bước vào, bà Lâm đang cong người quét sân. Phía trước là đường tới nơi ở của thanh niên trí thức, bà Lâm sải bước ra hậu viện nhưng không thấy bóng dáng của cô, lúc này thấy Nhan Khê trở về, bà Lâm liền ngừng tay, đứng thẳng người nhìn cô nói, “Buổi sáng bà không gặp được cháu, thì ra là đi ra ngoài có việc.”

Nhan Khê cười nói: “Cháu đến nhà ăn bên kia ăn sáng ạ, bà tìm cháu có chuyện gì sao?”



Bà Lâm nhìn cô một cái, hỏi thẳng : “Thân thể đã tốt lên chưa ?”

Nhan Khê trả lời: “ Dạ, đã tốt hơn ạ. Đêm qua bà vất vả nhiều rồi.”

Nhan Khê biết tối hôm qua cuối cùng mình có thể hạ sốt ít nhiều đều là nhờ công lao của bà Lâm, nếu không phải bà vẫn luôn dùng nước ấm giúp cô chà lau cả người, cô chỉ sợ có khi bây giờ đã bị sốt đến hỏng đầu rồi.

“Bà nói này, cháu là cô gái lớn lên ở thành thị, vậy mà lại không biết quan tâm lo lắng cho bản thân mình, sốt cao lâu như vậy cũng không biết kêu một tiếng, nếu lúc đó không phải bà phát hiện đến sớm thì mạng nhỏ này của cháu liền…”

Bà Lâm nhịn không được xụ mặt dạy dỗ Nhan Khê, thấy cô đứng ở nơi đó cười khanh khách, giọng điệu liền nhẹ đi rất nhiều: “Về sau bị bệnh đều phải nói ra, đừng có một tiếng mà cũng không chịu nói. Thân thể này là của cháu, tốt xấu gì cũng đều là cháu phải chịu, người bên ngoài tất nhiên không cảm giác được.”

Những lời này nghe có chút lải nhải, nhưng đôi khi, cũng chỉ có người chân chính quan tâm mình thật sự mới nguyện ý lải nhải với mình mà thôi.

Nhan Khê biết bà chính là người có vẻ mặt ngoài lạnh trong nóng, bề ngoài trông thì nghiêm túc, hung dữ nhưng thực ra tâm địa lại vô cùng lương thiện.

Điều này khiến cho cô có cảm giác giống với bà ngoại của mình.

Thời gian trước kia cô thường hay vội vàng đi công tác, bà ngoại cô vì thế cũng thường xuyên nhắc nhở cô mãi. Muốn cô chú ý bản thân, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giấc, không nên thức đêm, cũng không cần phải tỏ ra mạnh mẽ chịu đựng khi bị bệnh…

Nhan Khê cười cười, “ Cháu nghe lời của bà ạ, về sau cháu đều sẽ chú ý đến sức khỏe của bản thân.”

Nghe được sự bảo đảm chắc chắn của cô, bà Lâm mới vừa lòng ừ một tiếng, chuyện này xem như qua. Bà buông cây chổi trong tay ra, nhìn Nhan Khê nói: “Cháu theo bà vào đây.”

Nhan Khê không biết bà Lâm muốn kêu cô đi đâu nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Chờ tới khi đến phòng bếp, cô thấy bà Lâm chỉ vào cái ly tráng men được đặt trên bệ bếp, nhìn nàng nói: “Cháu uống cái này vào.”

Đây là……



Nhan Khê có chút kinh ngạc.

Thấy kia trong ly tráng men vậy mà lại là nước cơm, trên mặt nước cơm còn phủ một ít trứng hoa.

Cô từng nghe người ta kể lại, những năm về trước có người nghèo đến nỗi không thể mua nổi được một phần thức ăn để bồi dưỡng cho thân thể, vì vậy mà mỗi buổi sáng nấu cơm đều sẽ đánh một quả trứng gà vào trong chén rồi đổ vào nước cơm đang sôi nóng, sau đó liền uống một ngụm trứng gà.

Ở hiện đại trứng gà và đường không tính toán là bao nhiêu, nhưng ở niên đại này đến cơm còn không ăn đủ no nữa…

Tâm tình cô phức tạp: “Bà à, cháu đã ăn no rồi.”

Bà Lâm lại xụ mặt nói: “Nói cháu uống thì cháu cứ uống đi, cái đứa nhỏ này sao lại không chịu nghe lời ta vậy.” Sau đó lại tiếp tục thúc giục: “Nhanh lên, cháu mà không uống đợi đến khi đồ ăn đã lạnh thì hương vị sẽ không còn ngon nữa đâu.”

Nhan Khê không biết cự tuyệt như thế nào, thấy bà nhìn mình chăm chú nghiêm khắc cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn đem ly tráng men bưng lên.

Khoảnh khắc nước cơm được chảy vào trong miệng, Nhan Khê không hề ngửi thấy mùi tanh của trứng, miệng giờ phút này chỉ cảm nhận được một chữ — ngọt.

Muốn nói không động lòng thì khẳng định là giả, đối với dân quê thì trứng gà ta cùng với đường đỏ là hai thứ vô cùng quý giá, nhiều người đều không dám bỏ ra ăn, vậy mà lúc này bà Lâm lại đem hai thứ tốt đưa cho một người ngoài như cô.

Nhan Khê vô cùng cảm kích và coi trọng tâm ý của bà.

“Cháu cảm ơn bà.”

Thật ra trước kia quan hệ giữa nguyên chủ và bà Lâm cũng không có nhiều thân quen, tuy rằng đã ở nhà bà Lâm sắp được một tháng, nhưng tính cách của cô lại như cái hũ nút, tâm tình lúc nào cũng nặng nề ít nói, ngày thương rất ít khi chủ động mở lời trước, đi đến đâu cũng đều cúi đầu, có cảm giác thật nhu nhược, yếu đuối. Hơn nữa cô cũng có chút nhát gan, nhìn thấy bà Lâm có vẻ hung dữ không dễ ở chung cô cũng có chút sợ bà, liền hay trốn tránh bà, cho nên nguyên chủ và bà ở cùng với nhau lâu như vậy cũng chưa chắc là sống tốt.

Bất quá bà Lâm thật ra không phải loại người khó đối phó, nếu không đêm hôm qua sống chết của cô bà đã chẳng quan tâm cô như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »