Chương 11: Trọng Sinh

Một đêm như vậy, có người say giấc nồng, có người ngủ muộn, nhưng cũng có người lại trằn trọc không sao ngủ được.

Tưởng Viện chính là thuộc kiểu người thứ ba trên.

Trời vừa tối vừa lạnh, lúc này Tưởng Viện chỉ khoác một chiếc áo rồi bước ra khỏi ký túc xá của thanh niên trí thức. Cô nhìn trên bầu trời cũng không thấy ngôi sao nào, vầng trăng khuyết gần như bị mây che phủ.

Nương theo ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn cô cầm, Tưởng Viện vô thức đi tới ngôi nhà Thiệu Chính Đông đang ở (1).

(1): Nhà Thiệu Chính Đông đang ở là nhà của ông bà ngoại TCĐ để lại.

Nếu ở hiện đại, đây là thời gian ồn ào náo nhiệt nhất, còn bây giờ ở nơi này lại là thời gian đã khuya rồi.

Xung quanh yên tĩnh, nhà nhà người người giờ này chắc hẳn đã ngủ cả rồi. Thiệu Chính Đông trở về nhà muộn, trong căn nhà cũng chỉ có có ánh nến yếu ớt lập loè, thỉnh thoảng truyền ra một vài tiếng động nhỏ.

Tưởng Viện đứng bên ngoài rào tre, cô biết giờ này Thiệu Chính Đông vẫn chưa được nghỉ ngơi nên cũng không có ý định muốn đi gặp hắn. Cô nhìn chăm chú vào phía trước sân, ánh mắt sâu kín, đen tối không rõ.

Đứng một lúc lâu cô mới tìm được chỗ để ngồi xuống. Vị trí nhà Thiệu Chính Đông hơi cao so với những nhà khác trong đội, cô bước thêm mấy cái bậc thang, sau đó ngồi ở thềm đá cao nhất đôi diện với hướng cửa chính.

Tại sao mình lại đi đến đây?



Có thể là bởi vì đội sản xuất quá nhỏ, cô không tìm được nơi thích hợp để tới, hoặc là do bản năng thúc đẩy cô đi bộ về phía bên này.

Đối với cái nơi trước mắt này, Tưởng Viện không cảm thấy xa lạ một chút nào, bởi vì đời trước cô đã cùng Thiệu Chính Đông sống ở căn nhà cũ này nhiều năm.

Cái chuyện trọng sinh này cũng thực ly kì khó có thể tưởng tượng ra được, cho dù nói ra cũng chẳng có ai tin. Nhưng Tưởng Viện lại tin nó là thật!

Đêm qua vừa tỉnh lại, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, dù sao trước đây cô cũng thường xuyên có những kiểu giấc mơ như thế này, nhưng người và vật trong mơ luôn mơ hồ, không thấy được điểm đầu điểm cuối, không có cảm giác chân thực như những gì cô nhìn thấy ở lần này.

Mãi cho đến khi trong đầu xuất hiện ký ức rõ ràng, cô mới tin là mình trọng sinh chứ không hề đơn giản như một giấc mơ nữa.

Cô thật sự không nghĩ rằng mình có thể quay trở lại năm 1970.

Và cũng chính cái năm này đã đưa ra bước ngoặt lớn quan trọng trong cuộc đời của cô.

Nghĩ đến những đòn tra tấn cô phải chịu đựng trước khi chết, lại nghĩ đến bây giờ vẫn còn một cơ hội để làm lại từ đầu, trong lòng cô vui buồn hỗn loạn, không kiềm chế được cảm xúc, ngồi ở trên giường vừa khóc vừa cười, quên mất hiện tại vẫn đang là nửa đêm, trong ký túc xá thanh niên trí thức vẫn còn đang ngủ.

Nhớ tới ban ngày cùng Chu Lệ Văn cãi cọ, ánh mắt Tưởng Viện dần dần thay đổi, trở nên lạnh lùng…

Sống lại một đời, có một số việc cô có thể chịu đựng được, nhưng cũng có một số việc cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nhường nhịn nữa.

Mặc kệ đời trước đã xảy ra cái gì, dù sao những đau khổ đều đã qua đi, lần này lại bắt đầu một kiếp sống mới, rất nhiều chuyện cô có thể được quyền chọn lại được một lần nữa, còn có thể thay đổi được tương lai, cô kiên quyết sẽ không giẫm vào vết xe đổ đi theo con đường cũ của kiếp trước nữa!



Đêm hôm qua Nhan Khê ngủ rất ngon, một giấc ngủ kéo dài đến rạng sáng. Có điều lúc sáng khi ngồi ăn, cô phát hiện sắc mặt Tưởng Viện có chút khó coi, giống như là đã một đêm không ngủ.

Lúc bắt đầu làm việc, Nhan Khê không còn thấy bóng dáng của cô ta. Sau đó cô mới biết hôm nay cô ta xin nghỉ phép với đại đội trưởng để đi vào thành có việc.

Nhan Khê khá tò mò về thành phố của thời này. Mặc dù hiện tại đồ đạc buôn bán rất ít, đến nơi mà muốn ăn cơm thì phải vào tiệm cơm quốc doanh, mua đồ thì phải đến trung tâm thương mại chính, khi đi còn phải mang theo đủ loại tem phiếu nhưng cô vẫn muốn đi đến đó cho biết này biết kia.

Trương Quả Quả ở bên cạnh cô cũng thèm muốn nói: “Tới nơi này lâu như vậy thế mà tụi mình vẫn chưa được đặt chân một lần vào thành phố đâu.”

Nhan Khê hỏi: “Nơi này cách thành phố có xa không?”

Trương Quả Quả nhớ lại một chút, khoát tay nói: “Chắc là không xa lắm, giống với lần trước tụi mình đến đội sản xuất này, sau khi xuống xe lửa, lại ngồi xe buýt thêm khoảng ba giờ nữa là đến công xã Lam Kỳ.”

Hơn ba giờ còn không xa?

Nhan Khê nhướng mày, nghĩ đến giờ phương tiện giao thông vẫn còn chưa được thuận lợi như đời sau, cô có thể hiểu được.

Nhan Khê bám vai Quả Quả, cười nói: “Chờ khi nào chúng ta được nghỉ thì cũng đi dạo vào thành một chuyến.”

“Được quá chứ lị, đến lúc đó tớ nhất định phải tới một quán ăn rồi chọn một bát mì thịt bò thật lớn mới được.” Trương Quả Quả vừa nghe liền hô hào hưởng ứng, nói đến mì thịt bò, cặp mắt kia đều sáng cả lên.