Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Thập Niên 70 Làm Thanh Niên Trí Thức

Chương 1: Xuyên đến 1970

Chương Tiếp »
Tờ mờ sáng, bên ngoài gà đã gáy từ lâu. Ở thời điểm này, nông dân cùng nhau dậy sớm, phần lớn số người trong đội sản xuất đều đã bắt đầu làm việc.

Quanh nhà cũ thường xuyên truyền đến một loạt tiếng vang ồn ào /phanh phanh/ , Nhan Khê lại nghiêng người nằm ở trên ván gỗ giường, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Cô vốn là một nhà khảo cổ học, ngày thường rất thích nghiên cứu công trình kiến trúc cổ, nghe nói đâu đó trong tỉnh Giang Đông có thôn xóm xưa cũ còn bảo lưu lại một ít kiến trúc cổ độc đáo đến tận sau này. Thừa dịp ngày Tết cô được nghỉ liền một mình cõng bao lớn từ Kinh thị đến tỉnh Giang Đông xa xôi.

Kết quả vận khí của cô không tốt lắm, tới nơi lại xảy ra sự cố sụp xuống, cuối cùng bị ngã vào trong hố sụp đó thật lâu mà không được cứu nên đã chết.

Nhớ lại thời điểm trước khi chết, giờ phút này Nhan Khê vẫn còn cảm giác như là đang mơ, cô không nghĩ tới chính mình vậy mà xuyên đến năm 1970, trở thành một nữ thanh niên trí thức.

Trong đầu Nhan Khê vẫn còn lưu lại một chút kí ức của nguyên chủ. Cô biết nguyên chủ trùng tên trùng họ với cô, năm nay mới 18 tuổi, nhà ở Kinh Thị, bị điều xuống đội sản xuất và ở nơi này còn chưa đến một tháng.

Hiện tại là tháng ba, thời điểm này ở nông thôn đang là vụ xuân cày bừa gieo giống vội vàng, mùa xuân ở phương Nam lượng nước mưa đặc biệt nhiều, thời tiết hay thay đổi, hôm trước nguyên chủ làm việc trên ruộng trời mưa nên ướt hết người, đêm tối cùng ngày liền sốt cao, tuy rằng bị bệnh, nhưng ngày hôm sau nguyên chủ vẫn ra ngoài ruộng làm việc như cũ, kiên trì hết một ngày, chờ tới ban đêm rồi cả người vẫn là không chống đỡ nổi.

Thời điểm từ nửa đêm đến sáng, Nhan Khê mở mắt ra tỉnh lại thì phát hiện chính mình vậy mà ngoài ý muốn trọng sinh ở trên người nguyên chủ.

Nhan Khê tuy rằng chưa tự mình trải qua cuộc sống ở niên đại này, nhưng cô cũng từng nghe người thế hệ trước kể lại không ít sự tình, ít nhiều biết được một đoạn lịch sử. Mà năm 1970, hiển nhiên chính là vào giai đoạn đất nước đang có sự rung chuyển.

Cô biết rõ việc sinh hoạt ở niên đại này sẽ vô cùng vất vả, nhưng Nhan Khê vẫn thấy rất vui khi chính mình còn có thể sống sót.

Nằm trên giường không bao lâu Nhan Khê cũng bắt đầu bật dậy. Bởi vì cô còn phải đi đến nhà ăn của thanh niên trí thức để làm bữa sáng.



Mỗi ngày thanh niên trí thức đều đến nơi này tự mình nấu cơm, đội sản xuất chỉ giúp bọn họ xây một tòa bệ bếp, dựa theo kí ức nguyên chủ, buổi sáng hôm nay hẳn là đến phiên cô và một nữ thanh niên trí thức khác cùng nhau làm bữa sáng.

Hiện tại nơi Nhan Khê đang ở chính là nhà của bà Lâm trong đội sản xuất, vốn dĩ ban đầu cô với những thanh niên trí thức khác cùng nhau ở tại ký túc xá tập thể, nhưng khi đến đây lại xảy ra một vài vấn đề nhỏ, năm nay thanh niên trí thức bị điều xuống đội sản xuất lại nhiều hơn mấy người, dẫn tới ký túc xá tập thể bên kia không thể chứa được nhiều người. Bởi vậy, những người còn lại được xếp vào ở trong nhà của một số xã viên trong đội sản xuất.

Nhan Khê rửa mặt chải đầu đơn giản một chút liền trực tiếp đi tới chỗ thanh niên trí thức, cô vừa mới đến cửa nhà ăn, liền nhìn thấy có người mang theo thùng nước nghênh diện bước ra.

Áo màu trắng, quần dài màu lam, lại làm một cái bím tóc, quả thực các cô gái thời đại này đều là một bộ dạng giống nhau.

Nhan Khê nhớ rõ người làm bữa sáng hôm nay với cô là nữ thanh niên trí thức Tưởng Viện. Cô nâng tay lên định gọi Tưởng Viện, ai ngờ Tưởng Viện lại không giống với cô, một ánh mắt cũng không thèm nhìn, trực tiếp đi qua.

Nhan Khê giật mình, nhìn cô ta đi xa, nhíu nhíu mày.

Chờ đi vào nhà ăn, Nhan Khê phát hiện bên trong còn có một người, người nọ chỉ lộ ra nửa người, ngồi xổm ở trước cái bếp đất đang cho thêm củi lửa.

“Quả Quả.”

Nhan Khê nhớ tới người này chính là người hôm qua đồng ý thay thế giúp cô làm bữa sáng – nữ thanh niên trí thức Trương Quả Quả.

Ở chỗ của thanh niên trí thức, nguyên chủ cùng với cô ấy có mối quan hệ tốt nhất.

“Ý, Nhan Khê sao cậu lại tới đây?”

Trương Quả Quả nghe thấy âm thanh đi tới thăm dò, mở to mắt. Cô lại thêm củi lửa sau đó mới đi đến phía trước Nhan Khê, hỏi: “ Hôm qua không phải chúng ta đã nói sáng nay tớ thay cậu làm cơm sáng sao. Hiện tại thân thể cậu thế nào, khá hơn chút nào không, còn khó chịu không?”



Trước mắt là cô nương với hai bên tóc bện thành bánh quai chèo, nhìn bộ dáng 17-18 tuổi, làn da hơi đen, khuôn mặt lẫn đôi mắt đều tròn, cả người lớn lên cũng giống như cái tên vậy quả táo tròn tròn rất là đáng yêu.

Đón nhận ánh mắt quan tâm của cô, trong lòng Nhan Khê hơi ấm, kỳ thật cô cảm thấy cả người vẫn còn có chút khó chịu, tuy đã hạ sốt, nhưng vì sốt trong một thời gian khá lâu nên không chỉ có đầu trướng đau mà ngay cả yết hầu cũng đau, khi nói chuyện giọng nói có chút nghẹn ngào

Nhưng cô lại nói: “Tớ không sao, đêm qua đã hạ sốt, hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”

“Thật không?”

“Thật, nếu không tin thì cậu sờ thử trán tớ xem.”

Trương Quả Quả nghe lời dùng tay sờ trán Nhan Khê: “Hình như đã hạ sốt hẳn rồi.” Lúc này cô mới cao hứng, nhưng lại mau chóng thu lại nụ cười, nói, “Hiện tại không còn sốt nữa, cậu cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, không cần đến đây sớm như vậy.”

“Tớ sợ bọn cậu sẽ không lo liệu được hết quá nhiều việc…” Thấy vẻ mặt của cô không ủng hộ dáng vẻ hiện tại của mình, Nhan Khê hơi hơi mỉm cười: “Nhưng tớ sẽ chú ý thân thể mà. Cảm ơn cậu Quả Quả.”

Trương Quả Quả không cho là đúng xua xua tay, gương mặt tươi cười: “Trời ạ, cậu sao phải khách sáo cảm ơn với tớ chứ, lúc trước cùng nhau từ Kinh Thị tới nơi này không phải tớ và cậu đã nói đều phải giúp đỡ lẫn nhau à, lần trước tớ bị liềm cắt vào tay, cậu cũng không phải đã giúp tớ rất nhiều sao , chúng ta giúp đỡ nhau , về sau cậu cũng đừng khách khí như vậy với tớ được không ?”

Nhan Khê mỉm cười gật đầu: “Được.”

Mấy năm nay thanh niên trí thức được điều xuống đội sản xuất có thêm mười mấy người nữa, nhưng lại chỉ có nguyên chủ cùng Trương Quả Quả là đến từ Kinh Thị. Đều là người đồng hương cùng nhau đến nông thôn , nên khi mới đến một nơi trời xa đất lạ như vậy tự nhiên hai cô gái trẻ càng cảm thấy quen thuộc và thân thiết hơn so với những người còn lại.

Tuy rằng hai người có nhiều điểm khác nhau lớn trong tính cách, nguyên chủ thì trầm mặc ít lời không thích nói chuyện, còn Trương Quả Quả lại hoạt bát, phóng khoáng rộng rãi, cả hai đều thực sự rất tốt, trong lòng không có ý xấu, càng không phải người thích gây sự cho nên một bên tĩnh, một bên động lại vô cùng hòa hợp.
Chương Tiếp »