Chương 11

"Niệm Niệm, hồ lô của con làm sao lại ở trên người cô ta, không biết xấu hổ, cô là tới làm thanh niên trí thức hay là làm kẻ ăn trộm hả, bày chị gái trộm người, em gái trộm đồ, nhà các cô là ổ trộm cướp hả!"

Bà cụ Đường liếc mắt một cái liền nhận ra miếng hồ lô ngọc này, là cha mẹ ruột của Đường Niệm Niệm tự tay giao cho bà ấy, còn có một ngàn đồng cùng năm trăm cân phiếu lương thực cả nước, năm đó dựa vào số tiền và phiếu lương thực kia, nhà họ Đường mới vượt qua được nạn đói.

Miếng hồ lô ngọc này Đường Niệm Niệm đã đeo từ nhỏ, nhưng hai năm trước con bé chết tiệt kia nói muốn gian khổ mộc mạc, cởi ngọc hồ lô ra, bà vừa không chú ý một cái liền để cho ả thanh niên trí thức không biết xấu hổ này trộm mất.

Các thôn dân đồng loạt nhìn chằm chằm Liễu Tịnh Lan, ánh mắt giống như đao, còn có mấy ánh mắt không có ý tốt, nhìn chằm chằm vào cái cổ trần trụi của cô ta.

Liễu Tịnh Lan bối rối thất thố, không để ý tới cài cổ áo lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, cô ta nghĩ đến lý do, liền nói hồ lô ngọc là tổ truyền trong nhà, loại ngọc hồ lô kiểu dáng thế này cũng không hiếm có, cũng không phải chỉ có Đường Niệm Niệm có.

Chỉ là không chờ cô ta mở miệng, một giọng nói khác đã giành nói trước, "Là tôi đưa cho đồng chí Liều làm quà sinh nhật, ngọc hồ lô này là tổ truyền nhà tooi!"

Người giành nói là Hà Quốc Khánh, anh ta không đành lòng để người trong lòng bị làm khó dễ, liền ôm trách nhiệm vào mình.

Anh ta nghĩ giống như Liễu Tịnh Lan, chỉ là một cái hồ lô ngọc bình thường mà thôi, chẳng lẽ lại còn khắc tên của Đường Niệm Niệm?

Liễu Tịnh Lan nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn sang Hà Quốc Khánh.

Hà Quốc Khánh đứng thẳng lưng, đắm chìm trong đắc ý của anh hùng cứu mỹ nhân, cũng không có chú ý tới trong đám người một ánh mắt thương tâm thất vọng, chính là chị cả ngu ngốc của Đường Niệm Niệm - Đường Ngũ Cân.



"Tổ truyền nhà anh? Anh họ Hà nhỉ?"

Đường Niệm Niệm cười lạnh hỏi, Hà Quốc Khánh vẫn chưa trả lời, các thanh niên trí thức khác đều đồng loạt gật đầu.

"Nếu anh họ Hà, vì sao bên trên hồ lô ngọc tổ truyền lại khắc chữ Đường nhà tôi?"

Đường Niệm Niệm một tay giật lấy hồ lô ngọc trên cổ Liễu Tịnh Lan xuống, bên dưới khắc một chữ Đường, đại đội trưởng nhận lấy, quả nhiên thấy được chữ Đường, lập tức trầm mặt.

Trong thôn tuyệt đối không cho phép có ăn trộm, tên Hà Quốc Khánh này nhất định phải nghiêm trị!

"Vừa nãy tôi nói sai, là. . . là. . . Đường Ngũ Cân tặng cho tôi, thật, chính là cô ta tặng cho tôi!"

Hà Quốc Khánh sắc mặt trắng bệch, lại không có tâm tư anh hùng cứu mỹ nhân nữa, hiện tại anh ta phải bảo vệ được chính mình.

Bằng không đưa đi nông trường cải tạo, anh ta ngay cả tính mạng còn không giữ nổi.

Đường Ngũ Cân mặc dù rất thương tâm, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người trong lòng bị đưa đi nông trường chịu khổ, há miệng liền muốn thừa nhận.

Một ánh mắt như đao ăn người bắn tới, là bà cụ Đường.

Đường Ngũ Cân há to miệng, lại ngượng ngùng khép lại, trong nhà cô ta sợ nhất chính là bà nội, cô ta không dám thừa nhận ở trước mặt bà nội, sẽ bị bà nội đánh chết.



Hà Quốc Khánh cõi lòng đầy hi vọng mà nhìn Đường Ngũ Cân, lại nhận được cảm giác lạnh thấu tim.

Anh ta tuyệt vọng kêu to: "Đường Ngũ Cân, vì sao cô không nói, rõ ràng là cô đưa cho tôi, tôi không có trộm, cô có còn muốn tôi cưới cô hay không!"

Đường Ngũ Cân tâm tư khẽ động, lại há miệng.

Cô ta rất thích Hà Quốc Khánh, nhã nhặn tuấn tú, còn đeo kính, vừa nhìn chính là người làm công tác văn hoá, tài giỏi hơn con em trong thôn nhiều.

Bà cụ Đường dùng sức thọc vào lưng cô ta, còn hung tợn trừng mắt cảnh cáo, Đường Ngũ Cân lại một lần nữa khép miệng lại.

"Cái đồ ăn cắp không biết xấu hổ này, còn vọng tưởng cưới cháu gái của tôi? Phi, chó còn biết xấu hổ hơn cậu!"

Bà cụ Đường hai tay chống nạnh, chửi ầm lên.

"Bà nội, đừng cứ sỉ nhục chó!"

Khuôn mặt nhỏ của Đường Niệm Niệm tỏ vẻ nghiêm túc, uốn nắn mỗi chữ mỗi câu.

Thói quen đem chó ra so sánh này của bà nội thật không tốt, nhất định phải thay đổi!