Chương 4: Thư giới thiệu

Một chiếc tủ quầy kiểu cũ dựa vào tường, bên trong cẩn thận để hộp diêm, giấy viết thư, tem, tuyết hoa cao… trên đường phía sau lưng còn có hình vẽ công nhân đưa tay ra.

Trên đó viết thời gian 1963…

Thế mà xuyên đến 60 năm trước, cô bất an đè lại đôi chân đang run rẩy dưới váy, cố gắng duy trì thái độ bình thường

“Không thể cuống lên, gặp chuyện không thể cuống…” Nhân viên nhà khách tốt bụng như vậy, đại khái có thể cùng anh ta bàn bạc, nhìn xem có thể để cô ở nhà khách một đêm hay không.

Vừa nghĩ đến chàng trai chất phác, nhiệt tình, thiện lương, hàm hậu kia, anh ta lập tức đẩy cửa ra, dẫn theo hai người đi đến.

Hàn Thư Anh còn chưa kịp mở miệng, người thanh niên kia đã chỉ về phía cô.

“Đồng chí công an, chính là cô ấy.”

Hàn Thư Anh: Cái gì!!!

Vốn dĩ cô đang căng thẳng, còi báo động trong lòng kêu vang ầm ĩ.

Công an?

Hai người đứng ở bên cạnh anh ta đội mũ, một người nhìn trẻ hơn, anh tuấn, dáng người thẳng tắp, một người khác lớn tuổi hơn, mặt chữ quốc.

Lúc vị đồng chí công an trẻ tuổi nhìn thấy cô, lông mày ngoài ý muốn nhướn lên một cái.

Nữ đồng chí ngồi trên ghế ngũ quan xinh đẹp như nước mùa xuân, làn da mịn màng như có thể véo ra nước, tóc đen da trắng mắt long lanh, chẳng những dáng dấp xuất chúng, ăn mặc cũng thế.

Trời rất lạnh lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, áo sơ mi được cho vào trong quần lộ ra vòng eo tinh tế, chiều dài váy chỉ đến chỗ đầu gối, lộ ra bắp chân hoàn mỹ trắng như tuyết.

Hàn Thư Anh nhìn thấy hai người đi đến trước mặt cô, cô biết xong rồi, không nghĩ đến chàng thanh niên mày rậm mắt to nhìn như người tốt lại là tên xấu xa, anh ta thế mà lại tố cáo cô?

Làm sao bây giờ? Cô hoảng hốt đứng lên, cố gắng tự trấn định đối mặt với bọn họ.

“Đồng chí, chào cô.” Người công an trẻ tuổi nhìn về phía cô, giọng nói thanh lãnh.

Hàn Thư Anh thấp thỏm gật đầu đáp lại: “Chào anh.”

Trên gương mặt anh tuấn của người công an trẻ tuổi không có biểu cảm gì, cúi đầu lật bản ghi chép, dùng giọng điệu giải quyết việc chung nói: “Phiền cô lấy thư giới thiệu ra.”

Hàn Thư Anh:…

Thư giới thiệu?

Là thứ chứng minh thân phận ở thời đại này ấy hả? Người trong nhà khách đã hỏi qua cô, nhưng vừa xuyên đến, cô quá bối rối nên không hỏi chi tiết.

Ánh mắt Hàn Thư Anh đảo quanh, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, sau một lúc trầm mặc, cảm thấy ở trước mặt công an, chuyện mình không có căn cước công dân hoàn toàn không giấu diếm được.