Chương 1: Giang Kiến Hứa

Chương 1: Giang Kiến Hứa

Phòng tạm giam thành phố Lộc Kiều là một đơn vị cấp huyện do cục dân chính và công an thành lập ra, chuyên tạm giam mấy người được xếp ngoài định mức của sở cảnh sát.

Giang Kiến Hứa từ bên ngoài về, cả đầu đầy mồ hôi, anh cởi cúc cổ áo, cởi mũ xuống ném sang bên cạnh, uống một hớp nước ngồi xuống, toàn bộ phía sau lưng dựa vào ghế, thở ra một hơi.

“Được được được, tôi đã biết, trước tiên cậu cứ ổn định người trước, chúng tôi qua ngay đây.”

Trương Hòa Bình để điện thoại xuống, thấy dáng vẻ mệt mỏi đến co quắp của Tiểu Giang, đoán chừng hôm nay lại không thiếu làm chân chạy vặt.

Nói đến đồng chí Tiểu Giang này, anh là người mới được điều đến sở vào năm ngoái, 25 tuổi, chẳng những dáng dấp sạch sẽ, ngăn nắp, làm việc cũng rất lưu loát, sống mũi cao, ngũ quan anh tuấn, vóc dáng còn cao.

Không phải loại hình gầy như gậy trúc, cơ bắp trên người Tiểu Giang cân xứng, mặc đồng phục vào, thân thể thẳng như tùng, rất có bề ngoài và khí chất của công an.

Công việc, đối nhân xử thế, dáng dấp, chiều cao… đều không có điểm nào để chê.

Đoạn thời gian mới vào sở kia, không ít người bóng gió muốn giới thiệu người yêu cho anh, cái gì mà cô cháu họ bảy đời trong hà, cháu gái tám đời nhà bên ngoại, nhà nào có người phù hợp đều nhìn trúng Tiểu Giang, nhưng người ta nghe xong chỉ cười cười, không coi trọng ai cả.

Thời gian lâu dài mới biết được đồng chí Tiểu Giang có lai lịch lớn, mặc dù là người mới nhưng từ trên trạm đến trạm trưởng Trình xuống đến cán sự đều khách khí với anh.

Người ta cũng không phải thanh niên bình thường, nghe nói là cậu ấm ở tỉnh, cha mẹ đều đảm nhiệm chức vụ ở tỉnh.

Trong sở rất nhiều nhân tinh, dần dần người muốn giới thiệu đối tượng cho anh ít đi, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, thằng nhóc này là miếng bánh thơm ngon, nhưng miếng bánh này không dễ gặm, điều kiện của nữ đồng chí trong huyện hoàn toàn không xứng với người ta.

Dù sao đồng chí Tiểu Giang này, bây giờ vẫn là Tiểu Giang, về sau thì khó mà nói được.



Trương Hòa Bình chào hỏi anh: “Đi thôi, nhà khách bên kia có một đồng chí không có thư giới thiệu, chúng ta đi xem thử.”

Ba năm nạn đói, cuộc sống của dân chúng không dễ chịu gì, thường xuyên có người từ bên ngoài chạy loạn đến huyện thành.

Cái gọi là manh lưu chính là một số người chạy nạn, tị nạn, không có chỗ mưu sinh, phần lớn từ nông thôn chạy đến thành thị, một không có công ăn việc làm, hai không có chỗ ở, người như vậy gọi chung là manh lưu.