Quả thật là không tốn bao nhiêu tiền, trừ lúc khai giảng thì phải đóng năm đồng tiền học phí và một ít tiền giấy bút ra, sau đó cũng không tiêu tốn thêm khoản nào nữa. Kim Tú Châu nghĩ tới Tiểu Nham, sáng tối gì cũng đều ăn cơm ở nhà, cơm trưa cũng mang từ nhà theo.
Cũng không biết tại sao trước kia lại không cho Đại Nha đi học nhỉ?
So với con trai thì Kim Tú Châu lại càng mong sau này sinh được con gái hơn, con trai rất ít khi gần gũi với mẹ, còn con gái thì ngược lại, luôn biết quan tâm săn sóc.
Tiền Ngọc Phượng lại nghĩ tới một chuyện, vội nói: "À, chồng em đã có nói với em chưa, sáu tháng cuối năm, tầm tháng bảy tháng tám là chúng ta có thể dọn sang nhà lầu mới xây bên kia ở được rồi đấy."
Kim Tú Châu tò mò nhìn cô ấy: "Nhanh vậy sao? Anh ấy không nói gì với em cả."
"Doanh trưởng Giang nhà em miệng kin như cái hồ lô ấy, không nói cũng là bình thường. Đến lúc đó, không biết hai nhà chúng ta còn có thể ở gần nhau không nữa đây, nghe nói là định bốc thăm chọn nhà, đành phải xem may mắn như nào thôi."
Kim Tú Châu thấy có gì đó không đúng lắm, hỏi cô ấy: "Sao vậy, ở nhà lầu không tốt sao?"
"Cũng không phải là không tốt, trong đó đã được nối điện rồi, có đèn điện chiếu rất sáng, buổi tối cũng như ban ngày luôn, hơn nữa trong bếp cũng có nước máy nữa. Em biết nước máy chứ? Chính là chỉ cần mở van một cái là sẽ có nước chảy ra đó, rất thần kỳ, nhưng mà phải trả tiền."
"Cái đáng lo nhất là lúc đó lại bốc phải lầu một hoặc là lầu trên cùng kìa. Chị nghe người ta nói, lầu một rất ẩm ướt, hơn nữa ánh sáng cũng không tốt, còn lầu trên cùng mùa đông thì lạnh mà mùa hè thì lại nóng. Nói chung ấy, lầu ba là tốt nhất."
Kim Tú Châu ghi nhớ trong lòng, cô gật đầu một cái: "Nếu chị không nói thì em thật sự chẳng biết gì về chuyện này hết. Vẫn là chị dâu có quan hệ rộng."
Tiền Ngọc Phượng rất thích được cô khen như thế này, che miệng cười: "Bình thường lúc rảnh rỗi chị cũng thích tán gẫu với người ta mà. Cái này chưa là gì đâu, gần đây chị còn nghe thấy một chuyện mới lạ lắm..."
Nói được một nửa, cô ấy đột nhiên dừng lại, nhìn Kim Tú Châu rồi đột nhiên có chút ảo não, như là đang tự trách bản thân lắm chuyện.
Kim Tú Châu liền hiểu ra, cái chuyện mới lạ này là có liên quan đến nhà mình, liền tức giận nhìn cô ấy một cái: "Quan hệ giữa chúng ta còn cái gì không thể nói sao? Hơn nữa, bây giờ chị không nói thì sớm muộn em cũng sẽ biết thôi. Yên tâm đi, em không để ý đâu. Chiều nay em chuẩn bị làm món bánh mới, còn định đem sang mời chị một chút đó."
Tiền Ngọc Phượng vừa nghe thấy có đồ ăn là lập tức quên luôn sự do dự vừa rồi, thầm liếc mắt nhìn xung quanh rồi mới nhỏ giọng nói: "Còn nhớ lần trước có nói cái chuyện kia với em không, là cái cô mà trước kia chồng em xem mắt ấy?"
Kim Tú Châu gật đầu một cái, trong đầu nháy mắt nhớ ra mang máng. Đối phương cũng giống cô, cũng có một cô con gái, nhưng mà người ta là công nhân trong nhà máy. Ở thời đại này, công nhân có địa vị rất cao.
Quả nhiên lại nghe Tiền Ngọc Phượng nói tiếp: "Chị nghe nói gần đây cô ấy có xem mắt Doanh trưởng Dương. Hẳn là em không biết doanh trưởng Dương nhỉ, anh ta cũng là một cấp dưới khác của đoàn trưởng, dáng dấp cũng tạm được, mặt chữ điền, nhưng không đẹp trai bằng chồng em đâu."
"Chị cũng nghe thấy người khác nhắc đến doanh trưởng Dương nhiều lần rồi, cái khác thì không nói, chứ anh ta có một bà mẹ ghê gớm lắm. Nghe nói người vợ đầu tiên của anh ta bị mẹ anh ta làm cho tức chết, người vợ thứ hai thì mới cưới được một năm đã nháo nhào đòi ly hôn rồi. Lúc đó rất nhiều lãnh đạo cũng ra mặt khuyên nhủ nhưng đều vô ích cả. Sau khi ly hôn thì cuối cùng không kết hôn nữa, mà cũng chẳng ai dám giới thiệu đối tượng cả. Lần này cũng không biết người nào thất đức như vậy, lại đi giới thiệu anh ta cho cô ấy. Chị nói em nghe nè, lúc lấy chồng không những phải xem xét người chồng mà còn phải để ý đến mẹ chồng nữa, đàn ông dù có tốt thế nào mà mẹ chồng vô lý thì cũng khó mà sống yên ổn lắm."
Mẹ chồng cô ấy là người biết lý lẽ mà cả nhà họ sống chung với nhau như vậy, đôi khi cô ấy vẫn còn cảm thấy mệt nữa là. Huống chi là gặp phải một bà mẹ chồng xấu tính như vậy cơ chứ.
Phó Yến Yến còn đang ngồi xổm bên cạnh nhìn kiến, nghe thấy vậy thì mím môi. Đời trước cũng là như vậy, người phụ nữ kia mỗi lần gặp chuyện uất ức đều tìm ba Giang, mà ba Giang lại mềm lòng giúp người ta, thế là Kim Tú Châu liền nghi ngờ giữa bọn họ có chuyện gì đó. Hơn nữa người khác còn nói bóng nói gió, ầm ĩ đến nối Kim Tú Châu cũng không muốn nói chuyện với ba Giang luôn.