Chương 26

Chương 26

Hạ Nham và Ngô Tiểu Quân cùng nhau trở về, trên tay cả hai đều ôm nùi hoa mai. Vốn là Ngô Tiểu Quân đang chơi với những người khác, nhưng khi nhìn thấy Hạ Nham thì cậu ta lại chủ động tiến đến giúp một tay. Cậu ta vẫn còn nhớ đồ ăn do Kim Tú Châu làm ngon đến chừng nào.

Đây là lần đầu tiên Hạ Nham cảm nhận được cảm giác được Ngô Hiểu Quân lấy lòng, trong lòng cậu bé có chút vui vẻ, lại càng thêm chăm chỉ hơn nữa.

Kim Tú Châu cũng rất hào phóng, nói là ngày mai cô sẽ làm đồ ăn ngon cho chúng.

Ngô Tiểu Quân vô cùng hài lòng mà đi về.

Kim Tú Châu lại bắt đầu sai Hạ Nham đun nước cho cô, ngay cả Phó Yến Yến cũng bị cô kéo đếm ngắt hoa mai. Một nhà ba người ở trong bếp bận rộn đến vô cùng vui vẻ.

Buổi trưa, Giang Minh Xuyên về nhà, phát hiện trong nhà có mùi thơm ngào ngạt, trên đầu Kim Tú Châu và con gái đều trùm khăn, trên mặt cũng bóng lưỡng. Anh nhìn qua cậu con trai đang đứng ở cửa, Hạ Nham khô khan giải thích: "Con cũng không biết nữa, dì nói như vậy thì sẽ tốt cho tóc của dì.”

Cậu cũng không dám nói là dì đã rất dùng nhiều dầu mè và hai quả trứng.

Giang Minh Xuyên gật gật đầu.

Buổi chiều, Giang Minh Xuyên không đi ra ngoài. Anh nói với Kim Tú Châu rằng lãnh đạo đã xét duyệt và thông qua rồi, chủ yếu là vì chồng trước của Kim Tú Châu cũng là bộ đội, cũng dễ dàng kiểm tra được lý lịch cá nhân của cô. Mà anh cũng coi như là người hiếm hoi trong quân đội, lớn tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, thấy hai người đến với nhau như vậy, lãnh đạo cũng cảm thấy rất vui mừng.

“Nếu em đồng ý, ngày mai chúng ta liền đi làm giấy đăng ký kết hôn, ngày kia bày hai mâm trong nhà ăn, mời lãnh đạo và các chiến hữu cùng ăn một bữa cơm, coi như là đám cưới.”

Kim Tú Châu nghĩ đến số tiền trong tay, hỏi anh: “Định làm như thế nào?”

"Cái gì?"

"Có tất cả bao nhiêu người?"

"Hai, ba chục người, dìu già dắt trẻ nữa thì thành ra khoảng năm mươi người."

"Vậy làm ba bàn đi, anh đã quyết định làm món nào chưa?"

"..."

Giang Minh Xuyên không nói gì, anh không rõ mấy chuyện này lắm, còn cho rằng cứ đến nhà ăn nói với đầu bếp một tiếng là được.

Kim Tú Châu trực tiếp đưa ra quyết định: "Mỗi bàn bày tám món, giờ em không có nhiều phiếu thịt lắm. anh xem có cách nào kiếm thêm được ít phiếu thịt nữa không?"

Giang Minh Xuyên nhìn cô: “Được, còn gì nữa không?”

"Tốt nhất nên chốt món ăn với bếp trưởng trước, một nửa là đồ chay, một nửa là đồ mặn. Sau khi quyết định thời gian xong thì thông báo cho khách mời." Sau đó, cô tiếp tục hỏi: "Khách mời có đem theo quà không?"

"Có, thường thì họ sẽ gửi hai hoặc năm đồng, cũng có người thì cho cả trứng nữa."

“Vậy ngày mai chúng ta lên phố mua ít kẹo và hạt dưa, khi ra về thì để mỗi người bốc một nắm. Nhà chúng ta không có nhiều tiền, Hạ Nham cũng cần phải đi học rồi.”

Hạ Nham ở bên cạnh nghe được, không khỏi nhìn về phía Kim Tú Châu.

Cậu còn rằng nghĩ dì sẽ không để ý đến những chuyện như thế này nữa chứ.

Thật ra, mỗi lần nhìn thấy Ngô Tiểu Quân đi học, cậu đều cảm thấy rất hâm mộ.

Giang Minh Xuyên gật đầu, nhưng vẫn giải thích một câu: “Còn nửa năm nữa mới nhập học mà.”

Kim Tú Châu không đồng ý: “Có thể cho Hạ Nham đi học trước cho quen, sớm nửa năm vẫn tốt hơn, thằng bé cũng đã bảy, tám tuổi rồi.”

Ở triều Đại Cảnh, ba tuổi mới bắt đầu học vỡ lòng thì được coi là quá muộn.

Giang Minh Xuyên không nói gì nữa, Kim Tú Châu còn nói thêm một câu: "Dù thế nào đi nữa, cũng không thể chậm trễ chuyện học hành được."

Giang Minh Xuyên lại liếc mắt nhìn cô nhiều thêm mấy cái. Anh có chút ngạc nhiên, không chỉ là ngạc nhiên khi cô xử lý mọi việc một cách quyết đoán như vậy, mà còn rất ngạc nhiên về suy nghĩ của cô nữa.

Kim Tú Châu xua tay nói: "Bỏ đi, những chuyện này anh không cần phải lo, cứ để em phụ trách cho. Anh chỉ cần kiếm tiền nuôi gia đình là được."

Nơi này khác với triều Đại Cảnh, không thể tự mình kinh doanh kiếm tiền, nếu không thì cuộc sống cũng sẽ chẳng đến mức sít sao như thế này.

Giang Minh Xuyên: "..."

*

Ngày hôm sau, cả nhà bốn người cùng lên huyện làm giấy đăng ký kết hôn, sau đó đến cửa hàng để chụp ảnh. Kim Tú Châu không biết đây là gì, nhịn không được mà tò mò nhìn quanh. Nhân viên trong cửa hàng bảo cô ngồi xuống thì cô liền ngồi luôn.

Giang Minh Xuyên ngồi song song bên cạnh cô, hai người theo yêu cầu của thợ chụp ảnh mà nghiêng đầu đến gần nhau. Khi ánh đèn chợt lóe lên, Kim Tú Châu sợ đến mức nhắm tịt mắt lại.

Thế là phải chụp lại một bức ảnh khác.

Chụp ảnh xong, Giang Minh Xuyên gọi Hạ Nham và Phó Yên Nghiên đang đứng cách đó không xa tới để cùng chụp một bức ảnh gia đình.

Trong một giây khi hình ảnh được chụp lại kia, Phó Yến Yến có ảo giác như đang xuyên qua thời gian và không gian vậy. Phó Yến Yến vẫn nhớ bức ảnh gia đình này, dù không thể nhớ ra là đã chụp lúc nào ở đời trước, nhưng bức hình này vẫn luôn là một thứ quý giá mà cô bé mang theo trên người. Mỗi khi cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa, cô bé sẽ lấy nó ra xem, để rồi cảm thấy mình vẫn còn hy vọng.

Giang Minh Xuyên lại trả thêm một đồng để đẩy nhanh tiến độ, ảnh rất nhanh đã được rửa xong.