Chương 55: Tặng quà

Tiểu Đông nhẹ nhàng đi vào, ngồi ghé vào mép giường cùng Hiểu Linh. Ánh trăng đặc biệt sáng xuyên qua cửa sổ. Bóng hai người ngồi song song đổ dài trên giường. Bên ngoài tiếng dế kêu có lẽ là âm thanh duy nhất lúc này. Hiểu Linh không biết mở lời như thế nào. Cô… còn chưa bao giờ tặng quà cho nam tử ngoại trừ em trai cô đâu. Hiểu Linh kéo nhẹ tay Tiểu Đông, mở tay hắn ra, nhanh như chớp nhét chiếc trâm cài vào rồi thả tay.

-

Cái này… cho ngươi. Hôm nay nhìn thấy… cảm thấy đẹp nên mua.

Tiểu Đông giật mình khi thê chủ đột nhiên cầm lấy tay hắn. Rồi chưa đầy một giây sau, trên tay hắn có thêm một vật gì đó. Hắn ngây ngẩn nhìn thê chủ rồi từ từ chuyển tầm mắt đến vật trong tay. Đó là một cây trâm gỗ khắc hình chiếc lá rỗng ruột. Thân trâm được vuốt nhẵn bóng, dường như còn được quét một lớp dầu bóng nữa. Đây là món quà đầu tiên thê chủ tặng hắn. Này.. có nghĩa… thê chủ có để hắn trong lòng đúng hay không? Nhưng là tại sao không chạm vào hắn nữa? Nhưng là tại sao nàng cầm tay hắn rồi vội vàng buông ra ngay? Tại sao? Tiểu Đông lại chìm đắm trong những câu hỏi của bản thân.

Hiểu Linh đưa cây trâm cho Tiểu Đông xong, cũng ngại không dám nhìn phản ứng của hắn mà quay đi. Nhưng lâu như vậy, hắn vẫn không nói gì, là không thích sao? Cô quay lại nhìn, thì thấy hắn cúi đầu vân vê chiếc trâm trong tay mà tâm trí lại bay đi chỗ nào rồi. Hôm nay hắn thật lạ. Nhưng là… cô vốn không phải người hay dồn tâm trí đi suy đoán tâm sự người khác, lại vì mấy ly rượu khiến bản thân rất buồn ngủ nên Hiểu Linh cũng không muốn hỏi nhiều. Cô vươn tay xoa tóc hắn, mày hơi nhíu lại:

-

Lau tóc khô hẳn đi rồi ngủ. Ta ngủ trước.

Nói rồi, cô lăn ra ngủ. Tiểu Đông giật mình vì hành động của Hiểu Linh. Khi quay lại nhìn đã thấy thê chủ nằm xuống ngủ rồi. Nhịp thở của nàng phá lệ nặng nề, hẳn là do uống rượu. Mái tóc dài được gạt hết lên phía trên đầu giường để không nằm đè lên. Đôi mày có chút nhíu lại. Chiếc mũi cao, cương nghị. Đôi môi mỏng mím chặt. Có lẽ do uống rượu nên thê chủ ngủ không an ổn như mọi khi.

Tiểu Đông vô thức vươn tay phác họa đường nét trên khuôn mặt Hiểu Linh. Vẫn là gương mặt này, trước đây mang đến cho hắn bao sợ hãi, khuất nhục. Rồi nàng thay đổi, khiến hắn không ít lần ngây ngẩn ngắm nàng làm việc và nhìn trộm khi nàng ngủ.

Nhưng là từ khi thê chủ tỉnh lại, nàng đối với hắn và Lập Hạ, Tiểu Hàn vô cùng tốt như nhau. Ban đầu, Tiểu Đông cảm thấy vui khi nghĩ nàng rốt cuộc cũng chấp nhận hắn như người một nhà. Nhưng là bây giờ, hắn mới thực sự lo sợ. Thê chủ đối với hắn như là đệ đệ, nên nàng không chạm vào hắn nữa sao? Chung chăn chung gối, nhưng là nàng ấy chưa từng lại một lần ôm hắn chứ đừng nói gì đến chuyện kia. Rốt cuộc hắn phải làm sao. Bận tâm trong mối tơ vò, Tiểu Đông ngủ lúc nào không hay.

*0*

Hiểu Linh trở mình, lười biếng mở mắt thì trời đã sáng rõ rồi. Đầu hơi nặng nề, có lẽ do ngủ nhiều. Cô đứng dậy vặn mình một chút rồi thay đổi bộ quần áo bước ra ngoài. Chưa cần đẩy cửa ra, cô đã nghe thấy tiếng cười đùa ríu rít của Tiểu Hàn:

-

Đông ca.. huynh thật xinh đẹp. Chiếc trâm này thực hợp với huynh a. Đến bao giờ đệ mới được búi tóc như huynh nha. Khi đó, đệ sẽ xin tỷ tỷ mua cho ta một cái trâm xinh đẹp như của huynh vậy.

Lập Hạ phì cười trêu ghẹo:

-

Đệ muốn búi tóc thì tìm tiểu thê chủ dần được rồi a. Chỉ cần có thê chủ, là có thể búi tóc rồi.

Hiểu Linh đứng dựa cửa nhìn huynh đệ bọn họ cười đùa. Tiểu Hàn bĩu môi:

-

Mới không cần. Đệ mới không cần có thê chủ cũng có thể búi tóc, dùng trâm nha. Minh ca, đệ nói đúng không?

Lưu Minh cười hiền:

-

Nếu đệ thích trâm. Ta cũng có. Ta cho đệ một chiếc nhé. Nam tử chưa thành hôn vẫn có thể cài trâm, chỉ là không búi tóc thôi. Ta kêu Tiểu Nhã cài tóc cho đệ.

Nghe tới Lưu Minh cũng có trâm cài, ánh mắt Tiểu Hàn như sáng lên, nhưng là khi nghe hắn muốn tặng mình một cái lại lập tức lắc đầu:

-

Đệ không cần. Ca giữ lại đi. Trâm cài của ca chắc chắn là loại rất đắt tiền, nên giữ lại phòng thân thôi. Tỷ tỷ ta đã nói, nam tử rời nhà là phải có tiền trong tay nha. Ta chỉ muốn trâm cài như của Đông ca thôi.

Hiểu Linh mỉm cười. Các đệ đệ của cô đều là những đứa trẻ ngoan, nhu thuận, không hề tham lam những thứ không thuộc về mình. Còn cô… không biết từ lúc nào đã có những suy nghĩ khác đi về Tiểu Đông. Cô coi hắn là gì đây? Hình như không đơn thuần là đệ đệ. Nhưng nếu cô khiến hắn thuộc về mình, liệu cô có thể chịu đựng cái suy nghĩ hắn theo cô chỉ vì cô vốn là thê chủ hắn hay không. Nếu hắn biết, cô vốn không phải…

Cúi đầu rối rắm một hồi, Hiểu Linh bị tiếng cười của mọi người kéo lại. Ngước nhìn lên thì thấy Tiểu Hàn hai tay chống hông, dáng vẻ vô cùng hung dữ lại vì ngượng ngùng cùng tức giận mà gương mặt đỏ rực, quát:

-

Không cho phép mọi người cười ta. Tỷ tỷ nói câu nào ý nghĩa ta đều nhớ. Tỷ tỷ ta vốn thông thái tuyệt vời như vậy. Ta học theo đâu có sai đâu.

Lập Hạ cũng không buông tha dáng bộ khả ái của tiểu đệ mình, giả bộ ôm ngực đau đớn, chọc thêm:

-

Nga… đệ một câu tỷ tỷ ta… hai câu cũng tỷ tỷ ta nói…. Hình như ta không phải đệ đệ của tỷ ấy nữa nha….

Tiểu Hàn tức đến dậm chân. Sao mọi người đều trêu hắn vậy. Nếu có tỷ tỷ ở đây, tỷ ấy sẽ bảo vệ hắn a… Vừa nghĩ hắn vừa quay về phía nhà chính mong đợi. Ngay lập tức bắt gặp bóng dáng đang đứng dựa cửa nhìn ra. Tiểu Hàn chạy nhanh đến, hô lớn:

-

Tỷ tỷ… người phải lấy lại công bằng cho đệ a… mọi người cứ trêu đệ miết.

Hiểu Linh cười cười xoa đầu Tiểu Hàn:

-

Ai bảo tiểu đệ của ta đáng yêu đến vậy. Mọi người không ngừng được việc trêu đệ a.. Hôm qua đi chợ, ta cũng có quà cho đệ nha.

Tiểu Hàn ôm chân Hiểu Linh, ngước lên nhìn cô ánh mắt sáng rực:

-

Tỷ… là thực? Nhưng là… còn nhị ca, Minh ca, Nhã ca và Lưu thúc nữa. Họ có quà không?

Hiểu Linh đeo vào tay Tiểu Hàn chiếc vòng dâu, gật đầu:

-

Mọi người đều có. Đệ xem có yêu thích cái vòng này không?

Tiểu Hàn nhìn chiếc vòng trên tay không chớp mắt. Im lặng một hồi rồi nhỏ giọng hỏi:

-

Tỷ tỷ… cái này có phải là vòng dâu trừ tà hay không? Ta từng thấy Tiểu Hạ Vi, con gái Trần trưởng thôn đeo một cái. Nàng ấy nói, cái vòng này rất quý giá a…

Hiểu Linh xoa đầu hắn:

-

Đúng là vòng dâu trừ tà… nhưng là không quý như đệ nói. Đệ cứ đeo thôi. Không cần lo.

Tiểu Hàn miết nhẹ chiếc vòng, gật gật đầu. Hiểu Linh đi đến chỗ mấy nam tử đang ngồi thêu thùa đưa nốt số đồ hôm qua cô mua. Chỉ chút quà nho nhỏ, nhưng khiến ai cũng cảm thấy mình được quan tâm, ai cũng cười đến vui vẻ.

Tiểu Đông nhìn thấy trong tay ai cũng có quà, chợt thấy trong lòng có chút lên men. Hắn biết nàng sẽ không chỉ tặng riêng hắn mà.Với tính cách của nàng, ai cũng sẽ có một món quà, không riêng gì ai. Nhưng điều này cũng có nghĩa, trong lòng nàng hắn cũng như mọi người mà thôi.