Chương 18: Nhà mình còn có núi?

Cơm vừa dọn xong, Hiểu Linh đã nghe tiếng Tiểu Hàn ríu rít ngoài cửa:

- Tỷ tỷ, tỷ phu, Lưu thúc… ta đã về.

Hiểu Linh cười cười:

- Ây nha… con mèo nhỏ mũi thật thính. Cơm vừa dọn ra đã trở về rồi.

Tiểu Hàn giận dỗi đứng dậm chân:

- Tỷ tỷ.

Hiểu Linh cười vang:

- Thôi không chọc đệ nữa. Vào ăn cơm thôi,

Cả nhà quây quần bên mâm cơm. Hôm nay thức ăn rất phong phú: canh bầu, cải cúc luộc, đậu đũa xào, cá kho, lòng xào dưa và lòng luộc. Lương thực

chính thì có cơm khoai và bánh ngô hấp. Bánh ngô vẫn được để trong l*иg

từ nãy để giữ độ ấm và mềm. Vì thế bánh sẽ được giải quyết trước. Hiểu

Linh rất tự nhiên chia một bát một phần lòng xào dưa để ăn kèm với bánh

ngô trước. Bánh ngô còn nóng mềm, thơm nhẹ chấm cùng nước xào và ăn cùng lòng dai dai. Mọi người đều ăn đến hồ hởi. Giải quyết mỗi người hai cái bánh ngô bằng bàn tay cũng đã lửng dạ. Hiểu Linh nhắc:

- Mọi người ăn cơm đi. Ăn bánh no lại không ăn được cơm nữa. Bánh còn tới

chiều ăn cũng được. Nào. Nhanh ăn thử món lòng luộc đi. Xem tay nghề

Tiểu Đông thế nào?

Hiểu Linh cười cười gắp một miếng lòng chấm

vào bát nước mắm đầy ớt cô chuẩn bị riêng, bỏ vào miệng. Miếng lòng luộc vừa tới, bên ngoài trắng nõn, ăn giòn giòn kèm nước mắm cay thực miễn

chê. Đây là món cô rất thích, thỉnh thoảng về nhà vòi ba mẹ nấu cho ăn.

Không phải cô không nấu được, chỉ là ăn cùng gia đình vẫn khác hơn

nhiều. Cả nhà cũng ăn thử. Lưu thị hơi ngạc nhiên khi lòng luộc lại giòn trong khi chỗ lòng xào kia ông ăn vẫn thấy độ dai của nó:

- Hiểu Linh, tại sao cùng là lòng mà lòng luộc lại giòn còn món kia lại dai dai vậy?

Hiểu Linh cười đáp:

- Là do tùy từng đoạn lòng, nhạc phụ ạ. Đoạn ta lấy để luộc là đoạn lòng nhỏ phía trên, càng về phía dưới lòng sẽ càng to ra và càng dai hơn. Hơn

nữa để luộc được giòn và trắng cần có một số thủ thuật nho nhỏ nữa.

Lưu thị gật gù:

- Ra là vậy. Thịt một con lợn cũng có chỗ nọ chỗ kia, lòng cũng thế. Tính ra thì ăn lòng ngon như vậy, lại rất kinh tế.

- Đúng vậy. Chỉ là cách sơ chế của nó không phải ai cũng biết. Nhưng lòng một

tháng cũng chỉ nên ăn đôi ba lần, ăn nhiều không tốt cho người già lắm.

Hiểu Linh đáp. Tuy cô thích ăn lòng, nhưng luôn hạn chế ăn. Vì lòng có khá

nhiều cholesterol dễ gây béo phì ở trẻ em và tắc mạch ở người già. Tuy

nhiên cô cũng không sợ mấy người nhà cô bị béo phì, chỉ mong dưỡng cho

họ béo béo trắng trắng là được rồi.

Khi nãy cô ra vườn hái ớt đã cực kỳ sung sướиɠ thấy một cây ớt đỏ rực, loại ớt to quả, cay xè nhưng

rất thơm mà trước đây nhà cô hay trồng. Tuy chỉ cần một quả là đủ, nhưng Hiểu Linh vẫn không kìm lòng được hái năm sáu quả vào nhà rồi dầm cho

bát nước mắm mình chuẩn bị rực lửa ớt. Nhưng nhìn mọi người ăn, cũng may cả nhà chỉ có Tiểu Hàn còn nhỏ nên không ăn được ớt, còn lại ai cũng

suýt xoa vì cay và mồ hôi thì đầy đầu. Thứ cho cô tội quá phấn khích.

Nhìn mấy quả ớt trên bàn, bất giác cô nói:

- Bây giờ mà có mấy củ măng tươi mà muối ớt thì ngon hết xảy.

Tiểu Đông đang ăn nghe vậy, hỏi lại:

- Thê chủ muốn muối măng chua sao, ta chưa từng nghe qua..

Hiểu Linh nghĩ nghĩ một lát:

- Chưa từng nghe qua? Ta cũng định thử làm một ít xem sao. Nhưng cái ta nói là đem măng và ớt cùng muối với tỏi. Khi ăn dùng được cả măng và nước.

Măng thì chua cay, còn nước đó dùng để pha nước chấm.

Tiểu Đông nghĩ nghĩ, đáp:

- Thê chủ. Thời điểm này măng trên núi nhà chúng ta hẳn là đã có. Ta đang

định một hai hôm nữa đào chút măng tươi lên trấn bán.

Hiểu Linh ngạc nhiên:

- Nga… chúng ta còn có núi nữa sao. Này là như thế nào?

Tiểu Đông nhìn nhìn Hiểu Linh một chút rồi cúi đầu đáp:

- Trước đây trưởng thôn có kế hoạch giao đất khai hoang cho các nhà. Nhà chúng

ta được giao một mảnh phù sa ở bờ sông, vốn là có thể trồng ngô hoặc rau củ dưới đó. Nhưng thê chủ quyết định đổi cho nhà Trần Bình – con gái

lớn của Trần Tam Nương lấy ngọn núi đó.

Hiểu Linh nhíu mày. Trần Bình sao. Là người cô gặp sáng nay. Hẳn là ngọn núi đó khó làm ăn gì

được nên mới dụ dỗ cô đổi cho nàng ta mảnh phù sa kia. Cô thực muốn lên

xem xem ngọn núi đó như thế nào. Biết đâu có những thứ có giá trị mà

người xưa lại không biết. Tuy mảnh phù sa rất tốt nhưng núi mới là nơi

tiềm ẩn những hứa hẹn. Hiểu Linh nói:

- Vậy ngươi đã xem qua chỗ đó chưa? Nó là nơi thế nào?

- Thê chủ. Ngọn núi đó khá lớn, một nửa là rừng tre tạp, còn một nửa là rừng

cây. Khi nhận núi, các nhà được phép khai thác một phần cây trong đó

nhưng không được phép phá rừng. Từ ngày có ngọn núi đó, chúng ta cũng

chỉ lên núi vài lần đào ít măng ở bên ngoài đi bán, còn lại không dám

vào sâu hơn nữa.

Hiểu Linh thầm gật đầu trong lòng. Là rừng chưa qua khai phá, vậy thì may ra sẽ kiếm được đồ tốt gì đó ở đây. Cô hỏi:

- Ở đây có bao giờ có thú dữ chưa?

Tiểu Đông lắc đầu:

- Ta chưa từng nghe có thú dữ. Thợ săn nơi này có vào rừng cũng vào rất sâu

bên trong. Hơn nữa thôn trưởng sẽ không giao những ngọn núi có nguy hiểm lớn cho thôn dân.

- Ừm. Ta đã biết. Mọi người ăn cơm xong đi rồi nghỉ một chút. Ngày mai ta lên núi xem.

Hiểu Linh phát động làm mọi người lại chú ý vào ăn uống một lần nữa. Ăn xong thì trời đã vào trưa, tuy không quá nắng nhưng thời tiết thực sự quá oi ả.

Hiểu Linh cũng không ở trong nhà mà mang cái chõng tre ra

gốc cây xoài đầu nhà nằm nghỉ. Hiểu Linh nằm nhìn tán cây nghĩ vẩn vơ.

Nếu như cô vô tình xuyên qua như vậy. Liệu có ai vô tình xuyên vào thân

xác cô hay không. Nếu nhỡ là tên khốn trong thân thể này thì chẳng phải

ba mẹ cô lại chịu cực sao. Nhưng nếu ở kia, cô thực sự chết đi. Gia đình cô phải gắng gượng sao đây. Nằm suy nghĩ vẩn vơ rồi bất giác ngủ mất.

Trong mơ cô đã thấy một giấc mơ kỳ lạ.