_________
Vị phu nhân mặc một bộ vest màu vàng nhạt, trên chiếc cổ mảnh khảnh còn quấn một chiếc khăn lụa, cách ăn mặc trông giống như một phu nhân giàu có đến từ Hương Giang.
Sở Nguyệt Nịnh nhìn thoáng qua, nghĩ đến mình trước tiên thỏa thuận giá cả, tránh về sau lại tranh chấp, “Xem bói một trăm khối một quẻ.”
"Đắt vậy sao? Mấy người bên đường Thông Thái chỉ có 21 khối một quẻ thôi." Hà Thi Phỉ kinh ngạc đem kính râm một lần nữa đẩy lên.
Sở Nguyệt Nịnh hiểu rõ giá cả chênh lệch quá lớn, việc khách hàng nghi ngờ là điều bình thường nên cô kiên nhẫn giải thích: “Một giá, một sản phẩm. Cũng giống như một chiếc áo khoác giống nhau, đường Thông Thái và tòa nhà thương mại AIA không chỉ có hai giá cả, còn có hai chất lượng."
"Nếu như cô thay đổi chủ ý, cũng không sao cả."
Hà Thi Phỉ lắc đầu: “Tôi thường xuyên đi mua sắm, tôi hiểu cô muốn nói gì. Người ta nói hàng rẻ là hàng không tốt nên tôi quyết định tin cô một lần.”
Sở Nguyệt Nịnh tiếp được một đơn hàng tâm tình rất vui vẻ, khoé miệng không giấu được nụ cười, "Cô ngồi xuống trước đi, tôi làm nốt bát khoai tím sữa dừa tây mễ lộ cho cô trước."
Hà Thi Phỉ không nói gì nữa, cầm túi xách ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Sở Nguyệt Nịnh xắn tay áo, từ trong hộp xốp của quầy hàng lấy ra một chiếc bát sạch, sau đó từ trong hộp đá lạnh múc ra một muỗng khoai tím mềm mịn, màu tím nhạt mềm dẻo hoà quyện với từng hạt tây mễ lộ trong suốt, cho vào hai viên đá, cuối cùng đổ nước cốt dừa thơm nức vào.
Một bát chè khoai tím thơm ngon, ngọt ngào đã sẵn sàng.
Sở Nguyệt Nịnh đặt chiếc thìa đã tiệt trùng vào trong bát, xoay người đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ: “Uống nước đường trước nhé?”
Hà Thi Phỉ gật đầu, cô vẫn chưa tháo kính râm xuống, cầm thìa nếm thử một ngụm nước đường, nước đường thơm mát đi vào thực quản, cuốn trôi tâm tình buồn bực sáng sớm của cô.
Sự bất mãn của Hà Thi Phỉ dần dần lắng xuống, không ngớt lời khen ngợi: “Nước đường mùi vị không tệ.”
Sở Nguyệt Nịnh cũng ngồi xuống chiếc ghế gỗ đối diện, Hà Thi Phỉ ăn xong nước đường, từ trong túi xách lấy khăn giấy lau khóe miệng, tô son rồi mới nhìn Sở Nguyệt Nịnh.
"Chúng ta có thể bắt đầu chưa?"
“Được, nhưng mà.” Sở Nguyệt Nịnh hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng đặt lên vị trí thái dương, “Cô phải tháo kính râm ra trước đã.”
Trương Kiến Đức nghe nói Sở Nguyệt Nịnh lại muốn xem bói, trên tay còn cầm điếu thuốc đã lao ra khỏi nhà hàng, đứng cạnh Lâm Gia Hoa hút một hơi, “Muốn không? Nịnh Nịnh lại xem bói à?”
Bởi vì Kiên thúc, Lâm Gia Hoa cũng tràn đầy tò mò về việc bói toán, đẩy mắt kính: "Vừa mới bắt đầu, trước nhìn xem đã."
Hà Thi Phỉ tháo kính râm ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt hốc hác của cô, hai mắt sưng đỏ như quả óc chó, khó trách cô phải đeo kính râm.
Hà Thi Phỉ lúng túng nói: "Bắt đầu đi."
Sở Nguyệt Nịnh khoanh hai tay lại, sau khi nhìn rõ tướng mạo của Hà Thi Phỉ mới bắt đầu.
"Cô năm nay 32 tuổi, 8 tuổi mất mẹ, cha cô vì muốn làm ăn kinh doanh nên không có thời gian nuôi dưỡng cô, sau 9 tuổi, cô chuyển đến sống với cô mình."
Hạ Thi Phỉ trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được, đáy lòng thập phần khϊếp sợ.
Đây đều là những chuyện xảy ra hồi nhỏ của cô, cô chưa từng kể cho bất kỳ ai biết, ngay cả người bạn thời thơ ấu lớn lên cùng cô cũng nghĩ rằng cô cô là mẹ ruột của cô.
"Cô từng điều tra qua tôi sao? Làm sao cô biết chi tiết như vậy?"
"Những gì từng trải qua của một người sẽ được biểu hiện tại trên khuôn mặt, tôi chỉ cần liếc nhìn liền có thể biết rõ những gì đã xảy ra với cô trong quá khứ."
Hà Thi Phỉ cho rằng bói toán đều là chuyện tương lai, có chính xác hay không thì sau này mới biết, ai ngờ Sở Nguyệt Nịnh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chuyện quá khứ.
Cô đáy lòng thầm nghĩ: Một trăm khối mất cũng đáng giá.
Sau khi Sở Nguyệt Nịnh giải thích xong liền tiếp tục.
“Sau khi trưởng thành, cô dọn về nhà sống chung với bố, do xa cách nhiều năm nên hai người sống không được hòa hợp, nhưng vì ông ấy là người thân duy nhất của cô, cho nên mặc dù tính tình bố cô có chút kỳ quặc nhưng cô cũng nguyện ý nhường nhịn ông ấy khắp nơi.”
"Cô hy vọng bố mình thỉnh thoảng có thể giống như những gia đình khác tỏ ra quan tâm đến cô. Nhưng mà, hôm nay cô cực kỳ thất vọng."
Sở Nguyệt Nịnh nói đến đây thì dừng lại một chút: “Bởi vì bố cô có tình yêu mới, mà tình yêu mới này…”
"Chính là bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn của cô."
Sắc mặt Hà Thi Phỉ trở nên thống khổ, cô muốn giải thích, nhưng khi mở miệng lại không nói nên lời, chỉ có thể rút khăn giấy cúi đầu lau nước mắt, chứng tỏ những điều Sở Nguyệt Nịnh nói đều đúng hết.
Mọi người xung quanh đều đồng loạt ”ồ" lên.
_________