Chương 7: Thạch Úc thôn

_________

“Không phải là náo mấy thứ kia sao?” Tài xế taxi lo lắng hù đến cô, thấp giọng nói, “Tôi nghe đồng nghiệp đưa khách đến Thạch Úc thôn nói, nửa đêm tối đen còn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc, nhưng đi tìm lại không thấy ai, thực sự rất đáng sợ.”

Phong cảnh trên đường lướt qua cực nhanh, càng đi về hướng Thạch Úc thôn cảnh sắc lại càng trở nên hoang vu.

Tài xế taxi hỏi: "Gần đến nơi rồi, mỹ nhân, chúng ta đến Thạch Úc thôn rồi. Cô muốn đi chỗ nào?"

Sở Nguyệt Nịnh bấm ngón tay tính toán: “Đi xa hơn một chút, được rồi, chính là chỗ này.”

Sở Nguyệt Nịnh trả tiền xuống xe liền nhìn thấy một rừng chuối ba tiêu, đi dọc theo con đường nhỏ quanh sườn núi, rất nhanh đã nhìn thấy một con đường xi măng đầy nhà cửa.

Đất ở Thạch Úc thôn đều là của dân làng, nhà nào cũng xây hai ba tầng, tại Hương Giang đất đai quý giá, dù là nông thôn nhưng cũng cực kỳ tốt.

Nửa đêm 11 giờ 30, rất nhiều thôn dân đã nghỉ ngơi, Sở Nguyệt Nịnh căn cứ phương hướng đã tính toán kiểm tra biển số nhà.

“Bên trái là số lẻ, bên phải là số chẵn, số 366, không sai chính là chỗ này, giống địa chỉ mà Kiên thúc đã đưa.”

Nhà của Diệp Thiên Lương có hai tầng, sân ngoài có hàng rào, một cây đại thụ cành lá vươn hẳn ra ngoài đường. Sở Nguyệt Nịnh không cần cố ý tìm kiếm, cô đã nhìn thấy hắc khí ngút trời.

Sở Nguyệt Nịnh dựa theo vị trí hắc khí đi về phía sân sau.

Một cái giếng thu hút sự chú ý của cô.

Sở Nguyệt Nịnh dừng chân.

Có một phiến đá lớn đè lên miệng giếng, dây xích sắt khóa chặt phiến đá rồi cắm xuống đất, như đang trấn áp thứ gì đó, bên ngoài dán đầy một đống hoàng phù, nước giếng lạnh lẽo theo khoá sắt chảy ra bên ngoài.

"Âm Long Toả Hồn."

Người bị hại bị đinh quan tài cắm vào thiên linh cái* để phong ấn ba hồn bảy vía, quan tài lại bị đẩy thẳng xuống giếng khiến thi cốt đều ngâm trong âm thuỷ* không có cách nào thoát khỏi.

(*đỉnh đầu, xương sọ)

(*nước ngầm không được ánh sáng chiếu tới)

Cũng không để người bị hại được siêu sinh, hơn nữa còn ngày đêm chịu đựng tra tấn vì bị âm thuỷ vây khốn.

Giống như một người bị nhốt lại, không thể đi đâu, muốn sống không được muốn chết không xong.

Sắc mặt Sở Nguyệt Nịnh không tốt lắm.

Người bày trận phía sau quá mức ngoan độc.

"Ai đó?"

Sở Nguyệt Nịnh vừa định ra tay, chợt nghe thấy trên lầu có tiếng mở cửa sổ, cô vội vàng nép vào một bên đại thụ, đứng ở nơi tối tăm.

Diệp Thiên Lương nhìn bốn phía hồi lâu, xác định không có ai mới đem cửa sổ đóng lại, một người phụ nữ dáng người đầy đặn từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa quyến rũ liếc mắt: "Bên ngoài có người sao?"

Diệp Thiên Lương tiến lên ôm lấy người phụ nữ, "không có, chắc là một con mèo hoang."

Tân Địch nhìn bức ảnh cưới trên tường, động tác lau tóc chợt dùng lại, kinh ngạc quay đầu: "Hoá ra là anh có vợ rồi? Chúng ta thỏa thuận trước nhé, nếu không lát nữa đang làm chính sự mà vợ anh trở về nhìn thấy, tôi sẽ không trả lại tiền đâu."

Diệp Thiên Lương hôn Tân Địch, đem người ôm ngang ném lên giường, nghĩ đến người phụ nữ mà hắn đã tự tay đẩy xuống biển, hắn ghét bỏ nhíu mày, “Đừng nhắc đến thứ quỷ xui xẻo đó nữa, cô ta không chịu an phận, một hai đòi phải ly hôn."

“Có chuyện gì vậy?” Tân Dịch dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn.

"Đàn ông bên ngoài có ba bốn người là chuyện bình thường, tôi thường xuyên ra ngoài xã giao chẳng phải là vì muốn tốt cho cái nhà này, cô ta không những không sinh con cho tôi, mà còn suốt ngày mặt ủ mày chau." Diệp Thiên Lương nghĩ đến cảnh tượng hắn ta đẩy A Quyên xuống biển sau lưng mọi người, không hề có chút áy náy nào cả.

"Hiện tại cũng không sợ ồn ào, đã chết từ lâu rồi."

Tân Địch bị Diệp Thiên Lương cù, phát ra tiếng cười như chuông bạc, "Phải không? Anh nói xem, là tôi tốt hơn, hay là cô vợ đã chết của anh tốt hơn?"

"Còn cần phải nói sao? Đương nhiên là cô tốt, tư thế nào cũng biết hết."

"Quỷ sứ, đáng ghét..."

——

Sở Nguyệt Nịnh bước ra, từ trong túi lấy ra một lá bùa, nghiền nát chu sa rắc lên nắp giếng, chu sa bị ẩm ướt biến thành nước màu đỏ, theo nắp giếng chảy xuống, cô lấy đầu bút lông nhúng vào trong chất lỏng chu sa, sau khi hút nước đầu bút dần dần đỏ lên.

Sở Nguyệt Nịnh cầm bút lên, tập trung tinh thần, chất lỏng chu sa theo nét bút rơi xuống nhanh chóng khô đi, sau khi vẽ xong phá trận phù, một tia sáng vàng nhạt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.

Sở Nguyệt Nịnh vốn muốn vẽ thêm một lá khác, nhưng cô lại dừng lại.

Vẽ bùa cần tiêu tốn rất nhiều tinh thần, mà tinh thần lại liên quan đến công lực trong người, hầu hết người ở Huyền Môn đều dựa vào công đức để tu luyện, cơ thể hiện tại của cô là một cơ thể mới, không đủ công lực.

Sở Nguyệt Nịnh kẹp lá bùa giữa hai ngón tay, làm một thủ thế phức tạp rồi lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ.

Phá trận phù loé lên ánh sáng màu đỏ bay đi, rơi vào trong giếng.

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ dây xích sắt đều bị đứt đoạn, quan tài trong giếng lộ ra một góc, một chiếc đinh sắt đen tràn đầy sát khí phá quan tài mà lao ra.

_________