Chương 42: Em nhất định sẽ bỏ trốn cùng chị

_________

Sở Di giống như bị kinh hãi, đôi mắt hạnh nhân tròn xoe trừng thật lớn, đầu co rụt lại, sau đó là tiếng ầm ầm xoay người nhảy xuống đất, thiếu nữ ôm hộp giày xuất hiện trước mặt Sở Nguyệt Nịnh.

"Chị à, chúng ta vừa mới đóng xong tiền thuê nhà rồi. "

"Rồi sao?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười.

"Giày da cũng phải 500 tệ một đôi. "

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh gật đầu, "Cũng gần như vậy, sau khi mặc cả là 460 tệ. "

Sở Di bỏ giày da xuống, hai tay nắm chặt lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, vẻ mặt nghiêm túc: "Chị, nếu chị đánh cướp ngân hàng, em nhất định sẽ cùng chị bỏ trốn. "

Sở Nguyệt Nịnh bật cười, kiếp trước bởi vì cô thân là thiên tài huyền môn, vĩnh viễn vẫn luôn là vì vinh dự của toàn bộ gia tộc mà gánh vác sứ mệnh, cô chưa từng cảm thụ qua cái gì gọi là tình thương của cha mẹ, càng đừng nói đến anh chị em trong nhà.

Tuy rằng lúc trước Sở Di nói là không muốn giày da mới, nhưng mỗi ngày dùng keo dính giày cũng không ổn, sợ ở trường học lại lần nữa bung ra.

Không thể không nói, sự chân thành của Sở Di làm cho cô vô cùng ấm áp.

"Yên tâm, không phải ăn cướp ngân hàng, gần đây sạp hàng kiếm được kha khá. "

Sở Di đã từng nghĩ sẽ mang giày đi tìm thợ đóng giày tu sửa một chút, nhưng mà đoạn thời gian kia, Sở Nguyệt Nịnh đều vì tiền thuê nhà mà rầu rĩ không vui, cho nên cô chỉ đành mua một lọ keo dính.

Dù sao keo dính rất tiện lợi, muốn dùng bao nhiêu cũng không sao cả.

Sở Nguyệt Nịnh vỗ vỗ khuôn mặt Sở Di đã có chút ngốc, "Nhanh đi chuẩn bị còn đến trường, sẽ bị muộn bây giờ. "

Sở Di rất nhanh đã thay xong đồng phục học sinh, còn tìm một đôi tất trắng phối với giày da.

Thiếu nữ tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, bên ngoài chiếc váy trắng cổ búp bê mặc một chiếc áo len dệt kim màu lam sẫm, đeo một chiếc cặp sách trên lưng xoay vài vòng.

"Có đẹp hay không."

"Rất đẹp." Sở Nguyệt Nịnh từ phòng bếp bưng ra một ly nước đường, đưa cho Sở Di, "Thử một chút sản phẩm mới đi."

Bên người ly nước đường bằng nhựa còn vẽ lên một đạo phù chú, Sở Di kỳ quái cầm lấy ly nước đường đảo qua một vòng, "Những phù chú này có tác dụng gì?"

Sở Nguyệt Nịnh đang đứng trước tủ quần áo thay đồ, "Thanh thần phù, tác dụng chủ yếu chính là nâng cao tinh thần tỉnh táo, nhất định phải uống hết đó. "

Sở Di cẩn thận đem ly nước đường bỏ vào cặp, "Yên tâm, em nhất định uống đến một giọt cũng không chừa lại, chỉ là...... Chị à, từ lúc nào chị học được vẽ bùa vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh sửng sốt, cô nhanh chóng từ trong mớ ký ức ít ỏi moi ra một người, "Lúc trước Lý gia gia ở phía sau núi không phải là đạo sĩ sao, chị vụиɠ ŧяộʍ cùng ông ấy học qua một chút."

Sở Di ồ một tiếng, cũng không có hoài nghi, "Lý gia gia lúc trước còn nói muốn dạy em vẽ bùa, em mới không thèm vẽ đâu, không nghĩ chị lại đi theo học được."

Sở Nguyệt Nịnh nhẹ nhàng thở ra, chờ Sở Di ra khỏi cửa, cô mới lại tiến vào phòng bếp.

Trên bàn trong phòng bếp nhỏ hẹp bày đầy ly nước đường, còn có dụng cụ vẽ bùa cùng chu sa, tạo thành một mảnh hỗn độn.

Đêm qua vì đã quá muộn nên cô không có vẽ quá nhiều, sau đó lại tiếp tục thử nghiệm cả buổi, cuối cùng xác định chỉ có thanh thần phù là có thể dùng lên nước đường.

Những loại phù chú khác đều không có tác dụng.

Vả lại thanh thần phù một ngày cũng chỉ có thể vẽ được lên hai ly.

Sở Nguyệt Nịnh ngược lại cũng không cảm thấy thất vọng, thanh thần phù có thể có tác dụng đã rất tốt rồi.

Đương nhiên, nước đường có thêm thanh thần phù giá cả nhất định sẽ rất cao.

Cô chỉ nghĩ như vậy một chút liền phảng phất như thể nhìn thấy vô số tờ tiền Hồng Kông hướng cô vẫy vẫy tay.

***

Giữa trưa.

Nhà hàng Trương Ký bận rộn đến tay chân không ngừng nghỉ.

Trương Kiến Đức bưng một phần súp đậm đặc bốc khói nghi ngút đặt lên trên bàn.

"Mỹ nhân*, súp bánh phồng và bồ câu nước tương mà cô gọi đã sẵn sàng. "

(*nguyên văn là “tịnh nữ-liàngnǚ“ : một thuật ngữ xưng hô phổ biến ở Quảng Đông và Quảng Tây, để gọi những cô gái trẻ và xinh đẹp)

Người phụ nữ đội một chiếc mũ lưỡi trai, ngồi trên ghế sô pha màu nâu dựa bên cửa kính, bên cạnh còn để đặt một cái bao màu đen, Trương Kiến Đức liếc mắt nhìn thoáng qua cái túi kia, rồi quay người ngậm miệng bình thuốc lá trở về quầy. Hắn cầm lấy menu chọn món đặt trước quầy lên, gạch qua một đường ngang lên hai món ăn phía trên.

"Đức ca."

Điềm Đồng Huy giúp đỡ mang món ăn lên, thấy ông chủ nhà mình nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên cửa sổ, hắn ti tiện cười hắc hắc xán lại gần, "Chị dâu có biết anh đang ở đây giống như một lão sắc quỷ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khác hay không?"

Trương Kiến Đức trừng hắn liếc mắt, "Tên bại hoại nhà cậu, cậu cũng không phải không biết thân thể chị dâu cậu thế nào, cô ấy mà lo lắng tôi sẽ hỏi tội cậu. "

"Đây chẳng phải là càng tệ hơn sao." Điềm Đồng Huy khoác chiếc khăn lên bờ vai chính mình, cười xấu xa, "Chị dâu còn không có qua, anh đã liền vội vã tìm nhà mới. "

"Tôi phiền cậu sao, không thể nói chuyện liền câm miệng." Trương Kiến Đức làm bộ muốn đá Điềm Đồng Huy một cước.

Điềm Đồng Huy ăn một cước mới thành thực hơn một chút. Hắn nhìn người phụ nữ ngồi gần cửa sổ, cảm thấy kỳ quái: "Vị mỹ nhân này đã liên tục đến đây vài ngày rồi, mỗi lần đều ngồi lại đến trưa, cũng không biết có phải thích hương vị của nhà hàng chúng ta hay không."

Đây cũng chỗ Trương Kiến Đức cảm thấy kỳ quái.

Hắn cầm lên bình thuốc hút một hơi, rơi vào trầm tư.

"Tôi làm nhà hàng nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua một vị khách hàng cũ có thể liên tục trong vài ngày không thay đổi khẩu vị như thế, chẳng lẽ khẩu vị của nhà hàng thật sự tốt đến như vậy?"

Trương Kiến Đức cũng không suy nghĩ được nhiều nữa, thời điểm nhà hàng ngày càng bận rộn, hắn đặt bình thuốc lá xuống trước quầy rồi đi xuống phòng bếp hỗ trợ.

_________