Chương 41: Quà của nàng tiên răng

_________

Sau khi nhận điện thoại xong, trên khuôn mặt Lâm Gia Hoa hiện lên một ít cô đơn cùng khổ sở, ánh đèn bên trong cánh cửa kính nghiêng nghiêng chiếu xuống cơ thể gầy yếu của hắn.

"Hai đứa em gái ngu ngốc của cậu, thật sự là nuôi dưỡng cả đời cũng không biết có đủ hay không."

"Hai đứa còn nhỏ, chờ lớn lên chút nữa sẽ hiểu chuyện hơn thôi."

Trương Kiến Đức tận tình khuyên bảo: "Những lời này anh cũng đã nghe cậu nói ba năm rồi, hiện tại tất cả tiền cậu kiếm được đều chu cấp cho gia đình, anh biết, cậu hiếu thuận cha mẹ yêu thương em gái, nhưng còn bản thân cậu thì sao?"

"Cậu cũng sắp 26 rồi, cũng phải lấy vợ sinh con, cũng sẽ có gia đình của riêng mình, cuộc sống của cậu không cần lo sao?"

"Đức ca, anh biết tình huống trong nhà của em thế nào mà." Lâm Gia Hoa cười khổ, "Nếu như em không cố gắng kiếm nhiều tiền một chút, quan tâm em gái nhiều hơn một chút thì làm gì còn ai yêu thương chúng nó nữa đây? Chẳng lẽ dựa vào cha mẹ coi bài bạc như mạng ở nhà sao? Chỉ sợ là hai đứa nó còn không thể đến trường đi học."

"Anh yên tâm, hiện tại em cũng nhìn ra bọn họ căn bản không thể nào sửa, nên đã giữ hết tiền trong nhà, chờ khi nào hai đứa em gái của em đều có tiền đồ rộng mở, lúc đó em mới có thể cân nhắc đến chuyện lập gia đình."

Nói xong, Lâm Gia Hoa lại cười khổ, "Thật ra, không lập gia đình cũng không có việc gì. Đối với loại tính cách này của em cũng chẳng qua là sẽ trở thành nuôi hết một cái nhà, lại đến nuôi một cái nhà khác mà thôi."

Sở Nguyệt Nịnh bây giờ mới phát hiện ra, cô kỳ thật không hiểu rõ vị bạn tốt ngày ngày bày quán bán hàng ở ngay sát vách này.

Cô há miệng, muốn nói gì đó.

Nhưng thực sự khó mà nói được cái gì.

Lâm Gia Hoa cố chấp không thèm để ý đến nên Trương Kiến Đức cũng không tiện khuyên nữa, chờ sau khi người đã rời đi mới hướng Sở Nguyệt Nịnh nói: "Cũng không biết hai ông bà Lâm gia có phải tim gan đều là màu đen hay không nữa, thế mà có thể coi con mình như lao động không công, người nào không biết còn thật sự cho rằng A Hoa là bị nhặt về đấy chứ."

"Hy vọng A Hoa có thể có được cuộc sống như hắn mong muốn, bằng không thì thật sự là cả đời cũng không có hy vọng."

"Cũng không nhất định. "

Hai người cảm khái xong, Sở Nguyệt Nịnh mới tạm biệt Trương Kiến Đức rồi đạp xe trở về Thâm Thủy Bộ. Khi về đến nhà, cô phát hiện Sở Di đã đi ngủ, cô trước tiên đem giày da đã bung keo ở cửa giấu đi, sau đó ôm hộp giày rón rén bò lên giường, nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống bên cạnh gối đầu của Sở Di.

Trên bàn bát tiên thắp một cây nến sáp ong, phía trên để sẵn hai món ăn đơn giản.

Cô đưa tay mở nắp đậy trên bát lên thì phát hiện, bởi vì Sở Di lo lắng đồ ăn sẽ nguội nên đã đặt bát đựng đồ ăn vào trong một chiếc bát lớn hơn, bên trong chứa đầy nước nóng.

Không thể không âm thầm cảm khái.

"So với nhà A Hoa, Sở Di quả thực là càng ngày càng hiểu chuyện."

Cho nên!

Nhất định phải cố gắng kiếm tiền để đổi một căn phòng tốt hơn!

Sở Nguyệt Nịnh ý chí chiến đấu tràn đầy, đáy lòng nhanh chóng vạch ra kế hoạch, lần này xem tướng hỗ trợ bắt Xa Tử Cường, còn ngăn cản kẻ sát nhân lại tiếp tục gϊếŧ người, cứu một cái mạng.

Trong thân thể dồi dào pháp lực, cũng khiến cho cô biết rõ công đức đã tích lũy không ít.

Giống như có một dòng nước ấm rót vào tinh thần cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Có pháp lực dồi dào nên cô cũng muốn trù tính những chuyện khác.

Đầu tiên là cô nghĩ đến vật trang trí bày trong cửa hàng phong thuỷ, cũng không biết đặt thêm hai cái bàn gỗ bên cạnh quầy hàng, bày lên vài vật trang trí có thể có người mua hay không?

Còn có nước đường.

Thật lâu trước đây Sở Nguyệt Nịnh đã từng nghĩ qua, chờ pháp lực của cô tăng lên sẽ thử một chút lên nước đường.

Nghĩ là làm, Sở Nguyệt Nịnh thu dọn bát đũa, sau đó lập tức xắn tay áo lên lấy ra công cụ vẽ bùa cùng chén nước đường đóng gói mang vào phòng bếp.

Trời tờ mờ sáng.

Sở Di trở mình một cái liền mơ mơ màng màng nhìn thấy một hộp giày đặt ngay cạnh gối đầu, cô ồ lên một tiếng, lập tức vươn tay phải qua mở ra, lúc nhìn thấy giày da Mary Jane mới tinh.

Sở Di hét lên một tiếng, đầu hướng dưới giường tìm kiếm.

"Chị à! A a a ! Nàng tiên răng tặng cho em một đôi giày da aaaa !"

Mái tóc của thiếu nữ dựng ngược như thể bị điện giật, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn treo hai quầng thâm đen thật lớn dưới mắt.

Hình ảnh kinh hãi giống như nữ quỷ.

Sở Nguyệt Nịnh vừa mở mắt ra liền bắt gặp một màn kí©h thí©ɧ như vậy, thiếu chút nữa đã vẽ một một đạo phù dán lên người nữ quỷ.

Cô bình tĩnh lại, giơ tay vuốt vuốt sợi tóc mất trật tự, "Như thế nào, chị giống một nàng tiên răng lắm sao?"

_________

Wind: ai không biết nàng tiên răng thì lên gg tra nha!!!