_________
Sở Nguyệt Nịnh mới ra khỏi cửa hàng phong thuỷ, chợt nghe thấy mấy chủ quán đã đã ăn xong cơm tối ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm tiêu thực.
"Nghe nói gì chưa? Công trường ở Tây Cống lại xảy ra chuyện. "
"Tà môn, thật sự là tà môn. Tôi có người thân cũng ở công trường này làm việc, mấy ngày hôm trước sợ tới mức đã xin nghỉ rồi. "
"Là quỷ đánh tường rồi, nghe nói từ lúc khởi công đến nay vẫn luôn có người chết. "
"Người chết phần lớn đều là công nhân da đen nhập cư trái phép từ lục địa* tới đây, trên có già dưới có trẻ, trụ cột cứ như vậy chết rồi, thi cốt vẫn không thể trở về đất liền*."
(*chỉ quốc gia không giáp biển)
"Haizz, thật sự là thảm."
Cùng là làm việc tại công trường, ở lục địa một tháng chỉ có một nghìn khối. Hương Giang cho dù là công nhân da đen cũng hai nghìn khối một tháng.
Đây chính là nguyên nhân không ít người lục địa, mạo hiểm chen vỡ đầu cũng muốn đi con đường nhập cư trái phép.
Sở Nguyệt Nịnh không nghe nữa, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán giày da, cô chợt nhớ tới đôi giày da nhỏ màu đen đầy vết keo bong tróc trong nhà, liền đi vào mua một đôi giày da học sinh.
Chờ quay về phố Miếu.
Lâm Gia Hoa đã đang giúp đỡ thu quán, ống tay áo sơ mi kẻ sọc màu xanh sắn lên, vừa mới đem mấy chiếc ghế đẩu nhỏ nhét vào gầm xe đã thấy người trở về, hắn đẩy kính mắt trên mặt, nhìn thoáng qua sau lưng Sở Nguyệt Nịnh.
"Có chuyện gì vậy? Cảnh sát có làm khó dễ cô hay không?"
Sắc trời vừa tối, đã có cảnh sát tới phố Miếu muốn mời Sở Nguyệt Nịnh về đồn cảnh sát phối hợp điều tra. Lâm Gia Hoa với tư cách là bạn tốt số lượng không nhiều lắm, cũng lo lắng không yên.
"Không có làm khó. "
Sở Nguyệt Nịnh nhét la bàn vào dưới gầm xe hàng, nghiêng đầu đáp: "Nói là có người chết, muốn dẫn tôi đi lấy khẩu cung và cung cấp chứng cứ ngoại phạm. "
Lâm Gia Hoa nhớ tới tin tức vừa mới xem được, bừng tỉnh đại ngộ: "Ah, là vì tội phạm gϊếŧ người chính là con trai Lý sư cô sao?"
Không cần Sở Nguyệt Nịnh giải thích thêm, Lâm Gia Hoa cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
A Sơn bà đã sớm đem chuyện con nuôi của Lý sư cô vong ân phụ nghĩa loan truyền khắp cả phố Miếu.
"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh cười cười.
Lâm Gia Hoa khép lại chiếc bàn gỗ nhỏ bỏ vào gầm xe hàng, lại từ trong túi tạp dề móc ra một xấp tiền lẻ đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, ôn hoà cười cười: "Lúc cô đến đồn cảnh sát, nước đường bán được 50 khối. "
"Cảm ơn." Sở Nguyệt Nịnh nhận tiền, ánh mắt lại nhìn về phía quán bánh tart sữa bên cạnh, phát hiện Lâm Gia Hoa đã sớm thu quán từ lâu, kinh ngạc, "Anh thu quán để giúp tôi bán nước đường sao?"
"Không phải." Lâm Gia Hoa đẩy mắt kính, ngượng ngùng cười, "Trước đó vẫn trông hai quán cùng một lúc, tôi không biết khi nào cô mới có thể trở về nên thu thập quầy hàng trước. "
Đã sắp đến mười giờ, bình thường giờ này Lâm Gia Hoa đã sớm trở về nhà.
Sở Nguyệt Nịnh hiểu ra là hắn cố ý thu quán muộn hơn mọi ngày, liền đem lợi nhuận 50 khối chia thành hai phần rồi đưa cho Lâm Gia Hoa.
"Hai người chúng ta mỗi người một nửa, coi như là tiền công anh vất vả cả buổi giúp tôi trông quán. "
Lâm Gia Hoa dù thế nào cũng không chịu nhận, khoát tay: "Nịnh Nịnh, cô đừng khách khí, chúng ta là bạn tốt mà, tôi làm sao có thể lấy tiền của cô?"
"A Hoa——————!"
Trương Kiến Đức đẩy cửa nhà hàng ra, hô, "Người nhà cậu gọi điện tìm cậu đấy!"
"Hỏng bét, Nịnh Nịnh trước không cùng cô nói chuyện nữa. "Lâm Gia Hoa biến sắc, nhanh chóng đẩy xe hàng bánh sữa đi đến nhà hàng Trương Ký.
"Chờ tôi một chút. "
Sở Nguyệt Nịnh cất tiền vào túi quần xong liền nhanh nhẹn đẩy xe hàng cũng đi theo đến nhà hàng Trương Ký, liền nhìn thấy Lâm gia hoa đã đỗ xe tiến vào nhà hàng.
Vì đã muộn như vậy còn có điện thoại nên cô lo lắng Lâm gia có phải hay không đã xảy ra chuyện, cô vịn ghi đông xe hàng đi tới trước mặt Trương Kiến Đức đang vuốt ve cái bụng lớn căng phồng ở cửa.
"Đức ca, Lâm gia có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Xảy ra chuyện?" Trương Kiến Đức vừa ăn xong bữa ăn khuya, vỗ vỗ cái bụng, ánh mắt liếc về hướng nhà ăn, "A Hoa có xảy ra chuyện, Lâm gia cũng sẽ không có chuyện gì."
Ngữ khí khi nhắc đến Lâm gia của Trương Kiến Đức vô cùng khinh thường.
"Một nhà tất cả đều là quỷ hút máu, đám người kia chỉ biết trông cậy vào một mình A Hoa, vợ chồng Lâm gia cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, số tiền mà A Hoa vất vả bày quầy bán hàng kiếm được liền đem đi đánh bài hết, còn hai đứa em gái......"
Tình huống của Lâm Gia Hoa, lúc trước Sở Nguyệt Nịnh cũng chỉ biết một chút, ngược lại là không hề nghĩ tới chi phí sinh hoạt của cả gia đình đều do một mình Lâm Gia Hoa gánh vác, cô hỏi tiếp: "Làm sao vậy?"
"Hai đứa em gái cũng không phải là đèn cạn dầu." Trương Kiến Đức lắc đầu thở dài, "Cha mẹ không sinh tính, đáng lẽ em gái thì dù sao cũng phải yêu thương anh trai, nhưng bọn họ lại chỉ ước gì người anh trai duy nhất chết đi."
"Không phải cũng chỉ là hai ông bà Lâm gia không làm cơm tối, cho nên hai đứa em gái gọi điện thoại đến thúc cơm tối thôi sao."
Sở Nguyệt Nịnh giờ mới hiểu được tình cảnh của Lâm Gia Hoa, nhưng đây là chuyện riêng của Lâm Gia Hoa, nên cô cũng không thể nói thêm cái gì.
Ngược lại là Trương Kiến Đức một bụng tức giận, nhìn thấy Lâm Gia Hoa đã cúp điện thoại đi ra, liền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "A Hoa, hai đứa em gái của cậu cũng đã học trung học rồi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không thể chuyện gì cũng chỉ biết dựa vào cậu làm hết được, bảy giờ cơm tối, đến mười giờ cũng không biết tự mình làm tạm một bữa cho qua sao, nếu không được thì cửa hàng tiện lợi bán nhiều mì ăn liền như vậy, thiếu chúng nó một bữa cơm mà đã thúc giục cậu như thế này rồi?"
_________