Chương 37: Đừng chĩa mông vào cửa

_________

Lúc Tô Nhân Nhân hoàn thành kiểm định vết bầm tím.

Người của bộ phận pháp y cho biết, dựa vào lực đạo và độ sâu của vết bầm tím, việc Tô Nhân Nhân không chết ngay tại chỗ thật đúng là một kỳ tích.

Có khả năng sao?

Một lá bùa có thể cứu được một cái mạng?

Mọi người có mặt đều cảm thấy da đầu tê dại.

Chu Phong Húc nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ tin vào khoa học."

"Cảm ơn, tôi chỉ biết huyền học." Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười, "Nếu muốn, anh có thể tới phố Miếu tìm tôi xem bói."

"Về phần vụ án này, cái chết của Lý Chí Vinh chỉ có thể nói là gieo gió gặt bão. Nếu như các người đã kiểm tra hiện trường, có lẽ là biết rõ trên người hắn ta hoàn toàn không có vết tích của người thứ hai, điều đó có nghĩa là không liên quan gì đến tôi."

Hai mắt Chu Phong Húc trầm xuống.

Bộ phận pháp y dựa trên thông tin có được phán đoán, Lý Chí Vinh đúng là đã tự sát.

Trực giác nói cho hắn biết, sự tình cũng không đơn giản như vậy, mà là liên quan rất lớn đến chủ quán nước đường trước mặt này.

Nhưng mà trực giác cũng không thể mang ra làm bằng chứng.

"Lý Chí Vinh còn chưa gϊếŧ được Tô Nhân Nhân, mục tiêu của hắn còn chưa chết, tại sao hắn lại tự sát?"

Sở Nguyệt Nịnh nghiêng đầu, đôi mắt lệ chi dần dần hiện lên ý cười: “Có lẽ hắn đơn giản chính là lương tâm bộc phát hoặc là đột nhiên tỉnh ngộ?”

"Tỉnh ngộ?" Chu Phong Húc lạnh giọng: "Nếu tội phạm có lương tâm, sẽ không có nhiều người chết như vậy."

Sở Nguyệt Nịnh vô cùng tán thành.

"Cộc cộc."

Thanh tra tổ D gõ cửa, ra hiệu thời gian đã hết, không có bằng chứng chứng minh đối phương phạm tôi, đồn cảnh sát phải thả người.

Dù tổ D có không đồng ý, họ cũng chỉ có thể tuân theo pháp luật.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn khuôn mặt âm trầm của Chu Phong Húc với vẻ chân thành.

"Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, người dân Hương Giang có trách nhiệm hợp tác điều tra với cảnh sát. Nếu sau này Chu tiên sinh còn có thắc mắc gì, hoan nghênh ngài lại đến phố Miếu."

Nói xong, Sở Nguyệt Nịnh lại nhìn về phía Thi Bác Nhân ở một bên, không quên tốt bụng nhắc nhở.

"Thi Bác Nhân tiên sinh, một giờ sau anh sẽ vào bệnh viện. Nếu tôi là anh, tôi chắc chắn sẽ không chĩa mông ra cửa đâu."

Nói xong Sở Nguyệt Nịnh liền rời khỏi đồn cảnh sát.

Thấy người đã rời đi.

Cam Nhất Tổ ngạc nhiên, nhìn thấy Chu Phong Húc vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, hắn cũng không đi quấy rầy mà đẩy Thi Bác Nhân một cái, "Nhân ca, anh nói xem tại sao chủ quán nước đường lại biết tên anh?"

Thi Bác Nhân tức giận: "Còn phải hỏi nữa à? Đó hẳn là bình thường anh đây đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, làm người trượng nghĩa, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong khiến cho người dân Hương Giang lưu lại ấn tượng sâu sắc."

"Ai." Thi Bác Nhân ngửa đầu thở dài, "Nổi tiếng quá cũng là một loại phiền toái, đi đến đâu cũng đều có người nhận ra. Thật lòng cầu xin ông trời tìm người giúp tôi chia sẻ một chút gánh nặng."

Cam Nhất Tổ:......

Vừa dứt lời.

Thi Bình Chi gấp gáp chạy vào cắt ngang: “Cô gái vừa ra khỏi phòng thẩm vấn chính là người đã bắt được kẻ buôn lậu bạch phiến đó! Có phải mấy người vừa thẩm vấn cô ấy hay không? Có hỏi cô ấy xem là căn cứ vào cái gì để đoán mệnh không?”

Thi Bình Chi cũng không tin vào huyền học.

Vì vậy tất nhiên hắn muốn có một câu trả lời.

Chu Phong Húc lúc này mới liên kết hai người lại với nhau, vẻ mặt như có điều suy nghĩ: "Cô ấy chính là thầy tướng số rất thần kỳ mà cậu nói đến sao?"

Cam Nhất Tổ gãi gãi đầu: "Như vậy xem ra cô ấy tìm Lý Chí Vinh thật sự chỉ để phá quỷ hoa đào mà thôi?"

“Thật đúng là ngây thơ.” Thi Bác Nhân đứng dậy, hai tay chống cửa đưa lưng về phía ngoài hành lang, “Ma quỷ thì tôi tin, còn thầy tướng số tôi nhất định sẽ không tin, cùng lắm bọn họ chính là muốn tạo danh tiếng cố ý tìm người làm trò mà thôi.”

"Nhân ca, vụ án lúc trước của Kiên thúc là anh nói có quỷ gϊếŧ người mà, anh hoàn toàn không tin sao?" Cam Nhất Tổ nghi hoặc.

"Chúng ta là cảnh sát, điều quan trọng nhất là phải tin vào khoa học." Thi Bác Nhân thấy Cam Nhất Tổ thật sự ngây thơ như vậy, không khỏi dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn.

“Tuỳ tiện đều có thể tin vào chuyện ma quỷ gϊếŧ người thì vụ án không cần phải phá nữa à?”

"Nếu như hôm nay thật sự phải đi bệnh viện, tên của tôi Thi Bác Nhân sẽ bị viết ngược lại."

Cùng lúc đó.

Nghi phạm từ một phòng thẩm vấn khác ở hành lang vọt ra, đối phương phá huỷ một chân ghế gỗ phía trên còn gắn vài cây đinh sắt, vẻ mặt dữ tợn cầm chặt chân ghế gỗ vung về phía đám người.

"Tôi không có tội, các người mau thả tôi ra ngoài!"

Đột nhiên.

Nghi phạm giẫm phải vỏ chuối không biết do ai vứt ra, lảo đảo một cái, ngay tại lúc sắp ngã xuống đất thì cây gậy gỗ đập về phía trước.

Đinh sắt rỉ sét phập phập một tiếng cắm vào cái mông trơn mịn đầy đặn.

Ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết của Thi Bác Nhân.

_________