Chương 32: Anh tin trên đời này có quỷ không?

_________

Bên ngoài hầm, một giọng nói thanh thuý vang lên.

Lý Chí Vinh sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Theo ánh sáng mờ ảo tiến lên, thiếu nữ ôm chậu hoa đào bước đến, đôi mắt lệ chi trong trẻo lạnh lùng, trên trán quàng một chiếc khăn hình tam giác, để tóc dài, một lọn tóc mái rủ xuống trên nốt ruồi nhỏ cạnh sống mũi của cô.

Lý Chí Vinh từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào chậu hoa đào, thần sắc dần dần trở nên điên cuồng: “Sao hoa đào lại ở đây?”

Giọng nói mang theo vẻ có chút bất cẩn.

"Anh đang nói đến bồn hoa bị người dùng tà thuật nuôi dưỡng bằng máu, bốn mùa sẽ không héo tàn, đặc biệt dùng để thu hút quỷ hoa đào sao?"

Sở Nguyệt Nịnh nhướng mày, liếc nhìn hoa đào rồi ném ra ngoài: “Trả lại cho anh.”

Hoa đào ở giữa không trung trượt thẳng một đường.

Lý Chí Vinh khẩn trương ôm nó vào lòng, nhanh chóng kiểm tra xem nó có bị làm sao không.

Một lúc lâu sau, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trong căn hầm trống rỗng.

“Bà ấy biết hết toàn bộ sao?”

"Lý sư cô?"

Sở Nguyệt Nịnh nhớ lại lúc sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, Lý sư cô gõ vang cửa nhà cô trong ngực còn ôm một chậu hoa đào, Lý sư cô tội nghiệp hai mắt xanh đen, sắc môi tái nhợt, bà sợ tới mức toàn thân liên tục run lẩy bẩy.

"Nịnh Nịnh, là A Vinh, thật sự là A Vinh."

"Mặc dù bà không phải là mẹ ruột của A Vinh nhưng đã tự tay nuôi dưỡng nó thành người, tại sao nó phải đối xử với bà như vậy?"

Sở Nguyệt Nịnh thay bà truyền đạt những lời này.

"Tại sao?" Lý Chí Vinh không khỏi muốn cười, vội vàng che miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được, "Bà ấy còn không biết tại sao? Quả thực buồn cười, phụ nữ trên đời này đều ti tiện rẻ mạt, bà ấy là mẹ tôi nhưng cũng chẳng khác gì, tôi tình cờ gặp bà ấy trong một lần hẹn hò, hôm đó bà ấy cười rất vui vẻ, giống hệt như mấy người phụ nữ mỉm cười muốn câu dẫn tôi vậy. Nếu bà ấy ưa thích thân cận đàn ông như thế, sao không để con trai là tôi đây thành toàn."

"Không tự tay gϊếŧ chết bà ấy đã là ơn huệ lớn nhất mà tôi báo đáp cho ơn dưỡng dục của bà ấy rồi."

"Còn nữa, bà ấy còn muốn nhận nuôi một đứa con khác, có tôi là đủ rồi, vì sao bà ấy còn muốn thêm nữa?" Lý Chí Vinh cười lạnh, "Trước kia bà ấy nói sẽ để lại toàn bộ tài sản trong nhà cho tôi, nếu có hai đứa con bà ấy định chia như thế nào? Tôi căm hận nhất chính là người khác lừa gạt tôi, không bằng chết càng sớm càng tốt.”

Sở Nguyệt Nịnh nghe xong liền bình luận: "Cười thì có vấn đề sao? Cười chính là muốn quyến rũ anh sao? Thật đúng là một kẻ biếи ŧɦái."

Chú ý đến ngón giữa bị băng bó của Lý Chí Vinh, cô hỏi: "Đào hoa trận là anh dùng tinh huyết của mình nuôi dưỡng à?"

Tinh huyết trận là một trong mười loại tà thuật, dùng tinh huyết nuôi dưỡng trận lặp đi lặp lại, cho dù lúc đó bị phá hư, đến giờ lại sẽ khôi phục như cũ.

Cho nên, phải dùng tinh huyết của Lý Chí Vinh làm vật môi giới mới có thể thực sự phá vỡ trận pháp.

Sở Nguyệt Nịnh ngáp một cái, “Hại tôi sáng sớm đã phải chạy đến Sùng Trung, quả thực là quá đáng.”

Không đợi Lý Chí Vinh phản ứng, hai ngón tay từ trong túi quần lấy ra một lá bùa, hai mắt ngưng thần, thôi động chú ngữ.

Giây tiếp theo.

Lá bùa bay ra với một tiếng rít, hiện ra ánh sáng màu đỏ rực bao quanh ngón giữa của Lý Chí Vinh một vòng.

Miếng băng quấn quanh ngón giữa bị lá bùa cắt ra một đường.

Rõ ràng chỉ là một vết cắt nhỏ, nhưng lại giống như bị một loại vũ khí sắc bén nghiêm trọng làm bị thương, Lý Chí Vinh buông hoa đào ra, ôm lấy ngón giữa thống khổ tru lên.

Một giọt máu đỏ tươi từ ngón giữa rơi xuống bông hoa đào, bông hoa đào vốn tươi sáng trong phút chốc đã khô héo thành tro bụi.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn ba đoàn hắc khí giữa không trung, hắc khí không ngừng lớn mạnh, không ngừng công kích Lý Chí Vinh, khi sắp thành công, lại bị bắn ra ngoài.

Giống như trên người Lý Chí Vinh có một tấm màng trong suốt bảo hộ.

Cô cúi xuống hỏi: “Anh có tin trên đời này có quỷ không?”

"Quỷ?" Lý Chí Vinh muốn bắt Sở Nguyệt Nịnh, nhưng Sở Nguyệt Nịnh lại hơi lùi về sau, hắn bắt hụt, cười hung ác. "Tôi đã gϊếŧ người, nếu quả thật có quỷ thì mau sớm đến gϊếŧ tôi đi."

"Vậy sao?" Sở Nguyệt Nịnh mỉm cười niệm một đoạn chú ngữ, sau đó Lý Chí Vinh kêu lên thảm thiết, hắn xốc quần áo lên thì nhìn thấy hoàng phù treo trên cổ mình đang bốc cháy.

"Nếu không tin, tại sao lại chột dạ đeo bùa hộ mệnh?"

Cô đứng lên nhìn thoáng qua ba đoàn hắc khí, hắc khí càng ngày càng mạnh hơn, chẳng mấy chốc đã tiến đến gần Lý Chí Vinh.

Cô không nói gì.

Quay người và ra khỏi căn hầm.

Lý Chí Vinh hai mắt đỏ lên, cảm giác được áp lực trên người được giải phóng, hắn đứng dậy cầm lấy con dao găm trên tấm sắt, hai hốc mắt đỏ bừng, "Tiến vào còn muốn đi ra, đã muộn rồi!"

Nhưng hắn còn chưa kịp đứng lên, đã bị ba đoàn khắc khí bao bọc chặt chẽ, một bóng đen siết chặt cổ của hắn, một bóng đen đem sự nhục nhã đã phải chịu đựng khi còn sống trả lại cho hắn, một bóng đen ép buộc Lý Chí Vinh cầm lấy con dao găm gọn gàng mà linh hoạt đâm xuống.

"A a a..." Lý Chí Vinh đau đớn kêu lên.

Anh không thể điều khiển được đôi tay của mình.

Tất cả những gì hắn phải chịu đựng là những thủ đoạn mà hắn đã sử dụng với cô gái bị sát hại khi trước, lúc đó, hắn chỉ cảm thấy vui vẻ, khoái trá. Hoá ra những cô gái đó lúc cầu khẩn hắn dừng tay, lại thống khổ đến như vậy?

Máu đang dần dần chảy ra, nhưng đầu óc lại càng ngày càng rõ ràng hơn…

Giờ khắc này, Lý Chí Vinh giống như đang ở trong địa ngục, muốn sống không được muốn chết không xong.

Sở Nguyệt Nịnh lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, chu đáo quay người đóng tấm sắt lại, theo tấm sắt rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết trong thông đạo hoàn toàn bị chặn lại.

Hồ điệp bay đến trên ngón tay cô, phô trương sức sống tươi đẹp của chúng.

Mà sinh mệnh của Lý Chí Vinh, giờ mới là lúc bắt đầu đếm ngược.

_________