_________
Thi Bình Chi mới vừa từ phòng thẩm vấn đi ra, thấy tổ D tổ trọng án vẫn sáng đèn, mở cửa bước vào: "Anh, sao vẫn còn chưa tan làm?"
Thi Bác Nhân thấy em trai mình đến, vẫy tay gọi hắn tới, đợi người đi tới, hắn đặt tay lên vai Thi Bình Chi, nở nụ cười: “Nghe Craig nói em vừa đến OCTB đã giúp giải quyết một vụ buôn lậu ma túy, được đấy! Từ giờ trở đi anh trai phải trông cậy vào em rồi."
Thi Bình Chi đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, “Đừng nói nhảm, OCTB thăng chức còn khó hơn CID.”
Chu Phong Húc cũng đi tới vỗ vỗ bả vai Thi Bình Chi: “Đừng nghe anh trai cậu nói bậy, OCTB đối mặt đều là tội phạm liên quan đến băng đảng, đối phương toàn là tuỳ thời có thể nổ súng, cơm phải ăn từng ngụm, đường phải đi từng bước, an toàn là quan trọng nhất."
“Húc ca mới đúng là nói tiếng người.” Thi Bình Chi lắc vai, đem tay anh trai hất xuống.
Cam Nhất Tổ tò mò: "Chi ca, hôm nay anh đi bắt kẻ buôn bạch phấn, có chuyện gì thú vị xảy ra không?"
"Thú vị?" Thi Bình Chi nhớ đến sự tình hắn bị ám ảnh suốt cả buổi chiều, khó mà quên được, "Thú vị thì không có, nhưng là kỳ quái. Trước khi bắt được kẻ buôn bạch phiến, hắn đi xem bói, vị đại sư kia tính ra hắn đang bán bạch phiến, hơn nữa còn đoán được rằng chúng tôi đang chờ để bắt hắn.”
"Khoa trương như vậy?" Thi Bác Nhân không khỏi nghĩ tới vụ tự sát bằng đinh quan tài lần trước, nhìn Chu Phong Húc, "Không phải Kiên thúc cũng tiết lộ rằng lần trước chú ấy đã đi xem bói sao?"
Vừa dứt lời.
Điện thoại ở góc văn phòng reo lên, Cam Nhất Tổ cách gần nhất sau khi trả lời cuộc gọi xong nhìn về phía đội trưởng, "Lâm tiên sinh EV nói rằng có một báo cáo của cảnh sát ở công viên Cửu Long, rất có thể liên quan đến vụ án Trường Sa Loan, muốn chúng ta qua đó một chuyến."
Bản án rắc rối lại có manh mối.
Khi bốn người đến hiện trường.
Tô Nhân Nhân đang mất hồn mất vía đang được ông bà ngoại đầy lo lắng trông coi.
"Tình huống hiện trường lúc đó như thế nào?" Chu Phong Húc dẫn đầu đặt câu hỏi.
Lâm tiên sinh ôm chiếc mũ bảo hiểm của cảnh sát trong tay, đem chuyện Tô Nhân Nhân suýt chút bị gϊếŧ kể lại, chỉ vào cổ Tô Nhân Nhân: “Ở đây còn có vết bầm tím.”
Chu Phong Húc nhìn thấy vết bầm tím quen thuộc, trong mắt hơi lóe lên, hướng Tô Nhân Nhân đang mất hồn giơ lên thẻ cảnh sát, "Phiền toái cô cùng chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến kể lại chi tiết một lần những gì đã trải qua."
Dứt lời.
Chu Phong Húc quay đầu lại: “Bác Nhân.”
"Húc ca." Thi Bác Nhân trả lời.
"Liên hệ bộ phận pháp y tăng ca, để bọn họ kiểm tra vết bầm tím."
“Không thành vấn đề.” Thi Bác Nhân lập tức lấy máy gọi ra.
Nửa đêm, trong hành lang vang lên tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, sau khi đến tầng ba, hắn đưa tay gõ cửa.
Lý sư mặc áo khoác mở cửa, nhìn người đàn ông với đôi mắt ngái ngủ: "A Vinh? Sao hôm nay lại trở về?"
Người đàn ông trung niên cao lớn uy nghiêm miệng đầy râu mép: “Đã lâu không về gặp thăm mẹ, lại quên mang theo chìa khóa nên mới nhờ mẹ mở cửa."
Nói xong, Lý Chí Vinh vào nhà, giúp Lý sư cô chỉnh lại áo khoác, mặt lộ vẻ quan tâm: "Mẹ thế nào, hôm nay ngủ có ngon không? Còn gặp ác mộng nữa không?"
Con nuôi hiếu thảo, Lý sư cô cảm thấy được an ủi, vỗ vỗ bả vai: “Không có, hôm nay tám giờ mẹ đi ngủ, cho đến bây giờ cũng không có nằm mơ.”
Thời điểm trước đây tình hình trở nên nghiêm trọng, ngủ lúc 7 8 giờ sẽ bắt đầu gặp ác mộng.
Kể từ khi Nịnh Nịnh giúp bà phá quỷ hoa đào, bà thực sự không gặp ác mộng nữa, A Sơn bà thấy mọi chuyện đều ổn cũng bắt taxi về đường Cửu Long.
"Không có?" Lý Chí Vinh cau mày, sau đó lập tức phản ứng nhanh chóng, giả bộ thở phào nhẹ nhõm, "Không có là tốt rồi. Con đã nói không cần mê tín, một khi tâm lý thông suốt sẽ không gặp ác mộng nữa."
Lý sư cô biết rõ con nuôi của bà không thích những thứ mê tín nên cũng không giải thích gì.
Lý Chí Vinh dìu người tiến vào phòng ngủ, ánh mắt trước tiên nhìn hoa đào trên bậu cửa sổ, thấy ở đó chỉ còn lại một chậu cây, trầm giọng nói: “Hoa đào đâu rồi!”
Âm thanh như tiếng sấm sét đất bằng.
Lý sư cô bị giọng nói độc ác làm cho hoảng sợ.
“Hoa đào đã héo rồi.”
"Không có khả năng." Lý Chí Vinh trực tiếp phủ nhận.
"Thật sự đã héo rồi, hiện tại không phải mùa hoa đào, có lẽ không hòa hợp với khí hậu ở Hương Giang." Lý sư cô tận lực che giấu.
Quả nhiên Lý Chí Vinh không nói gì.
Đúng lúc Lý sư cô tưởng chuyện đã xong xuôi, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Lý Chí Vinh đi ra ngoài, lúc trở về không ngờ ôm trên tay một chậu cây có hoa đào, hắn trầm mặt phịch một tiếng đặt trên ban công, sau đó cầm chậu cây trống rỗng lên, nhìn Lý sư cô rồi mỉm cười.
"Chỗ này có hoa đào mới khá là đẹp."
Lý sư cô nhìn nét mặt Lý Chí Vinh thay đổi, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.
A Vinh... hắn thật sự không biết cái gì sao?
Lý Chí Vinh đóng cửa phòng ngủ, khuôn mặt tươi cười lập tức tối sầm lại, một đôi găng tay da màu đen bị ném lên bàn.
"Hộc hộc hộc——"
Hắn thở nặng nhọc.
Mũ trùm đầu đen bị ném xuống đất.
Hắn tùy tiện đẩy ra tủ quần áo, lấy một bộ quần áo mặc vào rồi nặng nề ngã xuống giường.
Ba~ một tiếng.
Đèn tắt, màn đêm ập xuống, mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
_________