Chương 24: Không đánh bạc thì sống còn có ý nghĩa gì

_________

Xa Tử Cường nản lòng thoái chí, "Thưa ngài, tôi không ngờ mình lại bị bắt."

Thi Bình Chi làm bộ muốn đá thêm lần nữa: “Còn chạy nữa không?”

Xa Tử Cường né tránh xua tay, "Không dám, không dám."

Thi Bình Chi quay đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt của Sở Nguyệt Nịnh.

Cô gái nghiêng đầu, rồi bình tĩnh nhìn đi nơi khác, như thể cô chỉ đang xem một vở kịch và hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Thi Bình Chi đã ngồi xổm ở hiện trường được một lúc nên đương nhiên nhìn thấy sự việc bói toán ở quán nước đường.

Đồng nghiệp đeo súng vào thắt lưng, vô cùng kỳ quái: “Thi tiên sinh, làm sao cô ấy biết Xa Tử Cường buôn bán bạch phiến? Chẳng lẽ thật sự là tính ra sao?”

"Tôi cũng muốn biết đó." Thi Bình Chi đẩy Xa Tử Cường đang bị còng tay về phía đồng nghiệp của mình, ánh mắt lại nhìn về phía quán nước đường, người vây xem đã giải tán, cô gái lại bắt đầu bán nước đường.

Cứ như thể người vừa rồi thần cơ diệu toán không phải cô vậy.

Đồng nghiệp vô cùng khó hiểu và đau đầu: "Cô ấy còn nói Xa Tử Cường chỉ còn có một phút."

"Hay là bộ công vụ vô tình để lộ tin tức à?"

Bộ phận quan hệ xã hội của Sở cảnh sát Cửu Long chủ yếu phụ trách đối mặt với giới truyền thông và truyền tải tin tức về Sở cảnh sát ra bên ngoài. Bình thường khi tiếp nhận các cuộc phỏng vấn trước ống kính, cũng sẽ tiết lộ một số vấn đề mà công chúng quan tâm để xoa dịu lòng người.

"Không có khả năng." Thi Bình Chi cảm thấy đau đầu vô cùng, hành động lần này là hành động đột xuất, thời gian chuẩn bị cũng rất gấp gáp, không có khả năng tin tức sẽ lọt ra ngoài.

"Thực sự là gặp quỷ giữa ban ngày."

Thi Bình Chi quyết định không nghĩ nữa, trước dẫn người trở lại đồn cảnh sát.

Xa Tử Cường thực sự bị mang đi.

Những người chắc chắn Sở Nguyệt Nịnh sẽ bị đuổi đi, đều không ngờ tới sẽ xảy ra cục diện như thế này.

Có nhiều chuyện có thể đoán được bằng bói toán, nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai sẽ tin?

Cửa hàng âm thanh đúng giờ mở ra, bản nhạc Hồng Kông dễ nghe phiêu đãng trên đường phố Miếu, từng gian hàng cũng đều mở cửa để kinh doanh.

Điềm Đồng Huy bước đi như zombie, tóc biến thành ổ gà, cúc áo sơ mi xộc xệch, lộ ra một đoạn xương sườn, vừa đi vừa vấp ngã từ bên này sang bên kia.

Trương Kiến Đức đem cánh cửa xếp kéo lê, khi quay lại nhìn thấy Điềm Đồng Huy một bộ như sắp chết, sợ đến mức bình thuốc lá trong tay thiếu chút rớt xuống.

Hắn tranh thủ hít một hơi, “Điềm Đồng Huy, sao trông cậu như bị người ta đánh chết vậy?"

Điềm Đồng Huy ngơ ngác, không ngừng lặp lại một câu: "Không còn nữa, không còn nữa."

Trương Kiến Đức vừa nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra, từ trong miệng lấy ra bình thuốc lá, "Mẹ kiếp, nếu hôm qua chậm hơn nửa giờ, có thể đến khách sạn Bán Đảo chứng kiến hiện trường ba nữ đại chiến một nam rồi, cậu cứ nhất quyết phải chạy đi mua xổ số làm gì."

Trương Kiến Đức vừa nói vừa cảm khái.

"Lần thứ nhất gặp được đại sư chỉ điểm, lại nhất quyết muốn đến cửa chịu chết."

“Đại sư?" Điềm Đồng Huy đang mê mang giống như nghe được sự cứu rỗi ngẩng phắt đầu lên, "Đúng vậy, Sở đại sư nhất định có biện pháp giúp tôi."

Quán nước đường.

Sở Nguyệt Nịnh vừa mới làm một bát xoài tây mễ đóng gói đưa cho khách: “Thừa dịp còn mát ăn đi, để nguội liền biến vị.”

"Sở đại sư, cứu mạng!"

Sau khi nhận tiền từ khách hàng, Sở Nguyệt Nịnh cẩn thận bỏ vào túi bên ngoài tạp dề, lúc này mới nhìn hướng Điềm Đồng Huy đang gào khóc rống: "Thua toàn bộ?"

“Đúng vậy, nếu sớm biết tôi đã nghe lời đại sư, kiên quyết không mua xổ số ngày hôm qua.”

Điềm Đồng Huy mặt khóc tang, thấp giọng cầu khẩn: "Sở đại sư, xin hãy giúp tôi nhìn xem khi nào là ngày thích hợp để tôi phát tài? Ngài sớm nói trước cho tôi biết, tôi phải dựa vào ngày đó thể kiếm lại vốn."

"Từ bỏ đi." Sở Nguyệt Nịnh thậm chí không muốn lãng phí tinh lực nhìn xem, "Anh đời này không có khả năng có mệnh phát tài."

Điềm Đồng Huy sửng sốt, hắn cực kỳ mê tín, nếu trước đó có người nói hắn Điềm Đồng Huy sẽ không bao giờ có mệnh phát tài, hắn nhất định sẽ mắng người đó một trận. Nhưng hiện tại là Sở Nguyệt Nịnh, là thần cơ diệu toán, nói phá sản liền phá sản, hắn không dám không tin.

Cả đời này của hắn, yêu thích nhất đúng là đánh bạc.

Không cho hắn đánh bạc thì sống có ý nghĩa gì?

"Sở đại sư." Điềm Đồng Huy tay chân lanh lẹ từ mặt đất bò lên, thận trọng hỏi: "Nghe nói hình như có thể cải mệnh?"

"Bàng môn tà đạo." Sở Nguyệt Nịnh duỗi người một cái: "Thủ đoạn nghịch thiên tất cả những gì có được đều phải trả giá, anh tuy nghèo khó, nhưng nhìn qua cũng là trường thọ, đừng đi sai đường."

Điềm Đồng Huy uể oải: "Tôi trên có người già dưới có trẻ nhỏ, không có tiền thật sự rất đáng thương. Sở đại sư, ngài giúp tôi một chút đi được không?"

"Tôi không thể giúp được. Cách giúp đỡ duy nhất là ngừng tham gia vào bất cứ thứ gì liên quan đến cờ bạc." Sở Nguyệt Nịnh ngắt lời: "Anh không có mệnh phát tài đâu."

Điềm Đồng Huy còn chưa từ bỏ, còn muốn cầu xin lần nữa: "Chim sẻ có thể hay không?"

Chim sẻ là mạt chược, Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.

"Mạt chược cũng không được."

"Bài, bài chắc là có thể chứ." Điềm Đồng Huy muốn tìm cái gì đó có thể chơi, lại bị Trương Kiến Đức đi tới cắt ngang.

"Tỉnh lại đi. Toàn thân cậu cộng lại không đến 4000 khối, không biết còn tưởng rằng cậu có 4000 vạn tài sản đó, di làm vỏ kem đi, đừng có cản trở Nịnh Nịnh làm ăn."

_________