_________
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua.
Lâm Gia Hoa từ trong đám người tiến đến.
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của Lâm Gia Hoa, Xa Tử Cường cho rằng hắn không tìm thấy gì nên không khỏi yên tâm: "Tôi sớm đã nói qua, dưới giường nệm nhà tôi không có khả năng có thứ gì hết."
Kết quả.
Lâm Gia Hoa lấy từ trong túi quần bò lấy ra một tờ giấy gấp, "Nịnh Nịnh, dưới vách ngăn giường quả thực có thứ gì đó. Khi chúng tôi đang tìm thì vợ của A Cường đã xông đến muốn ngăn cản."
Vẻ mặt của Xa Tử Cường đông cứng lại, vô thức nhìn sang người nhân viên.
A Khoan tỏ ra xấu hổ, cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, "Cường ca, anh nên tận mắt nhìn thấy thì hơn."
Xa Tử Cường cầm lấy kết quả kiểm tra xem xét cẩn thận, hắn không dám tin mà mở to hai mắt, càng xem thần sắc càng trở nên khó coi.
"Tôi... thực sự không có bệnh?"
Lời này vừa nói ra, xung quanh liền vang lên một tiếng ầm ĩ.
Mơ hồ hỗn loạn.
Xa Tử Cường trước đó tự tin bao nhiêu, bây giờ lại xấu hổ bấy nhiêu, cảm xúc trong khoảng thời gian ngắn buồn vui lẫn lộn tâm tình nhất thời rơi vào trạng thái suy sụp.
Đau buồn chính là, hắn đã bị một tờ kiểm tra giả lừa gạt những ba năm.
Vui mừng chính là, hắn hoá ra vẫn có thể nối dõi tông đường.
“Giải thích một chút, nếu tôi không có bệnh thì tại sao cô ấy lại làm như thế này?”
Sở Nguyệt Nịnh nói ra chân tướng: “Vợ anh không thể sinh, sợ anh ghét bỏ cô ấy, cũng sợ anh ở ngoài làm bậy cho nên mới che giấu.”
Đến giờ những người vây xem mới hiểu tại sao vợ của Xa Tử Cường lại làm như vậy.
Sở Nguyệt Nịnh bấm tay tính toán: “Anh còn có một phút, trước tiên có thể dùng điện thoại công cộng nói lời tạm biệt với cha anh.”
Xa Tử Cường tức giận đến mức vò nát tờ giấy ném xuống trên bàn, "Có bệnh à, tại sao tôi phải gọi điện để cáo biệt? Cô ta hại tôi tuổi trẻ không có con cái, tôi phải hỏi một chút người phụ nữ kia có ý gì!"
Hắn nhảy dựng lên từ trên ghế, siết chặt nắm đấm muốn lao về nhà để cãi nhau với vợ.
"Chờ một chút." Sở Nguyệt Nịnh kêu dừng lại, duỗi tay: "Cảm ơn ủng hộ, tiền coi bói 100."
Xa Tử Cường nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tràn ngập tức giận vì bị vợ lừa, sao còn quan tâm đến lời Sở Nguyệt Nịnh nói còn một phút thời gian? Lửa giận choáng váng đầu óc, sao còn để ý tới việc có nên đuổi cô gái nước đường đáng ghét này ra khỏi phố Miếu hay không.
Hắn nhanh chóng móc ra từ trong túi một tờ một trăm tệ đưa qua rồi lại vội vã xông về nhà.
Ai ngờ.
Vừa băng qua đường, Xa Tử Cường đã bị hai cảnh sát mặc cảnh phục chặn lại.
Một người trong số đó móc ra thẻ cảnh sát từ đồng phục cảnh sát, giơ lên trước mặt Xa Tử Cường, "Chúng tôi là OCTB Tam Hợp Hội và Cục điều tra tội phạm có tổ chức. Hiện chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ buôn bán ma túy, mời anh vui lòng đi cùng chúng tôi về cục cảnh sát cùng cơ quan công an phối hợp điều tra”.
Cảnh sát mặc đồng phục nghiêm nghị nói, giọng nói truyền đến quầy nước đường. Trong lúc nhất thời, đám người bùng nổ, bọn họ vừa kinh vừa sợ.
OCTP là chỗ nào chứ? Chuyên chống buôn bán ma túy và tội phạm có tổ chức.
Xa Tử Cường vậy mà thực sự đang bán bạch phiến!
"Lại trúng lại trúng!"
"Em gái nước đường thật sự là có bản lĩnh!"
"Oa, như vậy mà cũng có thể tính ra?"
"A Cường thật sự là bán ma tuý sao?"
"Còn cần phải nói? OCTB đã đích thân ra tay, còn giả vờ được sao?"
"Khó trách nói không có thời gian, bị phạt tù chắc chắn là không có thời gian rồi."
Xa Tử Cường sắc mặt đại biến, hắn ta cầm một khay thức ăn có súp ném vào cảnh sát, quay người vung chân bỏ chạy.
"Điều tra mẹ chúng mày đó!"
Cảnh sát mặc cảnh phục vừa giơ thẻ lập tức đuổi theo: “Đứng lại!”
Phố Miếu là một con phố dài, một đám chủ quán thò đầu ra nhìn.
Xa Tử Cường bỏ chạy, phớt lờ tiếng la hét của chủ quầy hàng, tóm lấy hộp băng ghi âm ném vào cảnh sát, “Có ngu mới không chạy!”
Xa Tử Cường luôn cho rằng việc bán bạch phấn che giấu vô cùng tốt, hắn không bao giờ ngờ rằng sẽ có người đến bắt hắn, chạy trốn, lần này nhất định phải chạy trốn.
Lúc trước còn nghĩ đến việc nếu chạy trốn phải mang vợ đi cùng.
Không nghĩ tới mọi thứ đều là giả.
Hại hắn bao năm qua không có con nối dõi, hắn không chém chết người phụ nữ kia đã may lắm rồi.
Đáng tiếc, phía trước còn có cảnh sát mặc thường phục mai phục sẵn, một người quét đường giơ chân quật Xa Tử Cường ngã xuống đất.
"Đừng nhúc nhích!" Thi Bình Chi đè Xa Tử Cường xuống đất, nhanh chóng lấy chiếc còng màu bạc còng vào, đồng sự phía sau nửa ngồi hai tay cầm súng nhắm thẳng vào Xa Tử Cường.
Thi Bình Chi dùng một tay giữ cổ áo Xa Tử Cường, đá vào mông hắn một phát rồi dừng lực kéo mạnh: "Đứng dậy!"
"Quý cảnh sát!"
Xa Tử Cường bị kéo mạnh, khi nhìn thấy súng hắn ta sợ hãi đến mức giơ tay lên, ngửa đầu ra sau cố gắng đứng dậy, lúc ngã xuống sàn xi măng, đầu gối bị chà sát rách một mảng lớn da, đau đến mức ngõ hẹp răng trợn mắt: "Thưa ngài, nhẹ một chút."
"Nhẹ một chút?" Thi Bình Chi vỗ một phát lên đầu Xa Tử Cường, "Tôi thấy anh chạy nhanh còn hơn cả ngựa, sao lúc chạy không nghĩ nhẹ một chút?"
_________