_________
Xa Tử Cường đứng trước quầy bán nước đường, thân hình to lớn vạm vỡ che kín tấm bìa cứng, khách hàng muốn mua nước đường nhìn thấy đôi mắt hằm hằm tức giận của một người đàn ông to con với vẻ mặt lạnh lùng thì lập tức sợ hãi bỏ chạy.
Lâm Gia Hoa đặt bát lại, tiến lên ngăn cản, lý luận: "Đừng quá hống hách, chúng ta đều là người cùng phố phường, đừng cản trở người ta làm ăn."
“Hống hách?" Xa Tử Cường một cước đem tấm bìa cứng có chữ bói toán phong thuỷ đi, sau đó đưa tay đẩy Lâm Gia Hoa rồi cười lạnh châm chọc: "Vô nghĩa. Phố Miếu tốt đẹp nhiều lừa đảo làm tổn hại đến danh tiếng! Tên bốn mắt, tôi khuyên cậu đừng có nhiều chuyện."
Sở Nguyệt Nịnh nhìn tấm bìa cứng bị đá bay, cô đỡ lấy Lâm Gia Hoa suýt chút ngã xuống, mặt mày lạnh lùng.
"Kẻ xấu sẽ bị trời phạt, Diệp Thiên Lương chết chưa hết tội, huống hồ, phí quầy hàng phố Miếu một tháng tôi đã trả rồi, sẽ không có khả năng chuyển đi."
Không nhắc tới Diệp Thiên Lương còn tốt.
Xa Tử Cường nghe thấy tên của Diệp Thiên Lương, lửa giận càng cháy càng lớn, tại thời điểm khó khăn nhất chính Diệp Thiên Lương đã giúp đỡ hắn ta, cho dù hắn thực sự gϊếŧ vợ mình, cũng đã bị trừng phạt.
Hắn ta cả đời đều sống nghĩa khí, thủ phạm hại chết Diệp Thiên Lương còn ngày ngày ở phố đối diện bày quán bán hàng, cục tức này hắn ta như thế nào cũng không thể nuốt trôi được, lúc này hai mắt hắn ta lập tức trừng to.
"Cô gái nước đường, cô chú ý lời nói một chút, nếu không nửa đêm Thiên Lương không gõ cửa nhà cô! Tôi sẽ đến gõ đấy!"
Sở Nguyệt Nịnh biết đối phương chính là cố ý gây phiền toái, muốn trút giận thay Diệp Thiên Lương, mặc kệ bói toán có đúng hay không, Xa Tử Cường đều sẽ làm như vậy, "Anh muốn thế nào?"
"Tôi muốn thế nào?" Xa Tử Cường thấy người mắc câu, cười nói: "Cô nếu không phải kẻ lừa gạt, thật sự có thể xem bói, như vậy, tôi trả tiền cô xem cho tôi một quẻ, nếu xem đúng cho cô ở lại, còn nếu không đúng liền cuốn xéo. "
Lâm Gia Hoa nhạy bén tìm ra sơ hở, "Chúng tôi không đồng ý, nếu như vậy quyền lên tiếng đều thuộc về phía anh, nếu tính đúng anh cũng sẽ nói không đúng. Nịnh Nịnh, chúng ta gọi cảnh sát, không cần cùng bọn vô lại tranh chấp."
Đây chính là ý định của Xa Tử Cường. Bất kể Sở Nguyệt Nịnh có đoán đúng hay không, hắn đều nói không đúng, hắn cũng không tin một cô gái nho nhỏ bán nước đường còn có biện pháp ở lại phố Miếu!
"Cô không dám tính sao?"
Sở Nguyệt Nịnh luôn cảm thấy thi pháp với loại này rất vô vị, nhưng nếu Xa Tử Cường cứ chặn lại trước cửa sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh. “Có phải nếu tôi xem đúng thì về sau anh sẽ không đến làm phiền tôi nữa?”
Xa Tử Cường hạ quyết tâm đuổi người: "Không chỉ như vậy, nếu cô có thể tính ra, tôi có thể rời khỏi phố Miếu ngay lập tức mà không cần nửa tháng cuối tiền thuê quán."
Dù sao thì một trong hai người cũng nhất định phải có một người rời khỏi phố Miếu.
Các du khách thấy có người cãi nhau, họ lần lượt kéo đến xem náo nhiệt.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài quầy hàng đã có từng vòng người vây quanh.
Các du khách lắng nghe cuộc thảo luận của một số hàng xóm, vô cùng khó hiểu.
“Sao lại nói thầy bói nhất định sẽ thua?”
Một người hàng xóm am hiểu sự việc giải thích: “Nói cho cùng xem bói đều là chuyện cá nhân. Có đúng hay không cũng là do Xa Tử Cường quyết định, những người khác cũng không thể biết được.”
Một người khác tiếp lời: “Đúng vậy, Xa Tử Cường chính là quyết tâm muốn đuổi nước đường Sở Ký ra khỏi phố Miếu."
"Cô gái nước đường chắc chắn phải chịu thiệt rồi, thật khó mà."
Sau khi thảo luận xong, bọn họ đều lắc đầu liên tục.
Chưa cần bắt đầu, cũng đã biết rõ Sở Nguyệt Nịnh chắc chắn rơi vào tình cảnh xui xẻo.
Hai người ngồi xuống đối diện qua chiếc bàn gỗ.
Sau khi Sở Nguyệt Nịnh nhìn rõ tướng mạo của Xa Tử Cường, cô nói: "Còn cần sinh thần bát tự."
Xa Tử Cường tùy tiện nói cho cô một dãy số, Sở Nguyệt Nịnh bấm ngón tay tính toán, hàng mi thanh tú cau lại: "Bát tự không khớp với khuôn mặt. Người phụ nữ trong bát tự này đã chết rồi, còn muốn tính thì nói thật đi."
Xa Tử Cường xụ mặt, thầm nghĩ cô gái nước đường này thực sự có mấy phần bản lĩnh. Vốn dĩ muốn để cô tính toán lại càng không chuẩn nên cố ý đưa cho cô bát tự của người mẹ đã mất, không nghĩ tới lại bị nhìn ra.
Tuy nhiên, không cần lo lắng, chỉ cần khẳng định không đúng là được.
Sở Nguyệt Nịnh tính toán bát tự mới, xác nhận trùng khớp mới nhìn vào tướng mạo của Xa Tử Cường, phía sau rất nhiều người chen chúc lách vào, cô xê dịch ghế của mình về phía bàn gỗ.
“Anh được sinh ra khi cha mẹ đã nhiều tuổi, từ nhỏ đã kiêu căng, chưa học xong năm thứ nhất cấp hai đã bỏ học gia nhập xã hội đen, bang hội ngầm nhiều như vậy, nhưng anh tầm nhìn hạn hẹp đi theo một đám không có tiền đồ, vừa trở thành đàn em chưa đầy một tuần, lão đại đã bị người đánh chết ở Tiêm Sa Chuỷ, toàn bộ bang hội bị người ta xoá sổ.
"Sau khi bang hội thứ nhất sụp đổ, anh không chịu từ bỏ ý định lại gia nhập một bang phái khác. Lần này, anh tự cho rằng mình thông minh, qua mặt lão đại lén lút thu phí bảo kê."
"Kiếm được món lời đầu tiên, nhưng lại đam mê cờ bạc, cuối cùng toàn bộ đều thua sạch. Anh cần tiền vốn để xoay người nên về nhà lấy tiền, mẹ của anh đã cố gắng khuyên can."
Xa Tử Cường không kiên nhẫn ngắt lời.
"Những thứ cô nói tất cả mọi người ở phố Miếu đều biết, ai mà chẳng biết điều tra tin tức chứ? Cô có thể tính được chuyện mà mọi người không biết sao? Tây Cửu Long lừa đảo dễ như vậy, tôi cũng làm được."
Những lời tiếp theo của Sở Nguyệt Nịnh lại khiến Xa Tử Cường trong lòng chấn kinh.
“Mẹ anh khổ sở van nài, nhưng anh lại cầm dao găm lỡ gϊếŧ chết bà ấy.”
Khung cảnh vốn ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của mọi người.
Yết hầu của Xa Tử Cường lăn lộn.
Việc này không thể nào có người biết rõ được.
_________