Chương 20: Rời khỏi phố Miếu

_________

Đều là những người đã một bó tuổi, A Sơn bà trên đời cũng không có mấy chị em tốt, nhìn thấy sắc mặt hốc hác của Lý sư cô, trong lòng cũng đau xót theo nên muốn giúp bà nghĩ biện pháp.

"Mỗi đêm đều gặp ác mộng, có lẽ là bị trúng tà. Chúng ta đi tìm đại sư xem một chút đi."

Lý sư cô thở dài: “Tìm đại sư? A Vinh ghét nhất là mấy chuyện thần linh quỷ quái, nếu để cho nó biết nhất định lại trách tôi không tin vào khoa học. Hơn nữa, tôi đã lén lút đến miếu Hoàng Đại Tiên khấn bái cũng chẳng có tác dụng gì, tôi không biết phải làm sao bây giờ.”

"A Vinh sẽ không trách bà đâu, dù sao bà cũng là mẹ của nó." A Sơn bà nghĩ nghĩ một chút, sau đó nắm lấy tay Lý sư cô nâng lên, "Không bằng như vậy, tôi biết một cô gái trẻ, cô bé rất có bản lĩnh về phương diện này, hay là để con bé coi cho bà thử xem."

Lý sư cô nghi hoặc: “Có ổn không vậy?”

“Còn hơn là ở đây ủ dột buồn bã cầu xin thổ địa công.” A Sơn bà tính tình nóng nảy, lập tức muốn lôi kéo Lý sư cô đi phố Miếu.

“Chờ một chút.” Lý sư cô quay người, “Tôi lên lầu khóa cửa đã.”

Sở Nguyệt Nịnh đã đến phố Miếu, cuối tuần có rất nhiều khách du lịch từ nơi khác đến, dòng người đột nhiên tăng lên, cả đường phố chật kín người, kề sát nhau mà đi.

Thật vất vả mới dừng được xe.

Sở Nguyệt Nịnh chật vật kéo chiếc bàn gỗ nhỏ từ dưới quầy hàng mở ra, làm xong việc, cô dừng lại một chút để thư giãn, sau đó quay người lấy ra một chiếc khăn hình tam giác từ ngăn kéo nhỏ trên tủ kính, trước tiên đem mái tóc dài buộc lại, sau đó dùng chiếc khăn hình tam giác để cố định phần tóc mái đã chia ba bảy lại về phía sau.

Cô lấy từ trong túi quần ra một chiếc gương cỡ nhỏ và nhìn chung quanh để chắc chắn rằng không có sợi tóc nào rơi ra phía trước mới yên tâm.

“Đến sớm thế à?" Lâm Gia Hoa cũng đẩy xe đi tới, lấy ra bánh trứng nóng hổi mới làm đặt lên mặt bàn, nhìn về dòng người ngày càng đông ở phố Miếu, mỉm cười vui vẻ, "Trông cô có vẻ khẩn trương quá?"

Sở Nguyệt Nịnh sờ sờ mũi, ngước mắt lên, hai má hơi phồng ra: “Tôi cũng không thể làm gì được, ngành phục vụ ăn uống cần chú ý vệ sinh mà. Nếu khách hàng nhìn thấy một sợi tóc đậu trong nước đường, không phải muốn đem quầy hàng của tôi dỡ xuống sao.”

“Nói như vậy cũng có chút khoa trương rồi.” Lâm Gia Hoa từ trên xe chuyển một cái lò nướng ra đặt lên bàn quầy hàng, sau đó xoay người cắm vào ổ điện. "Tuy nhiên, hôm nay có rất nhiều người, hy vọng cô và tôi có thể kiếm được nhiều hơn."

"Tôi cũng hy vọng như vậy." Sở Nguyệt Nịnh vừa trả lời thì nghe thấy phía đối diện truyền đến một tiếng phịch, hai người ngừng nói chuyện, nhìn sang thì phát hiện là A Cường của quán mì Chezai với vẻ mặt sa sầm, hắn ta cầm một đống bát nhựa ném xuống đất và chửi bới người nhân viên làm thuê, vẻ mặt cực kỳ tức giận, còn liên tiếp liếc nhìn về phía quầy nước đường.

Lâm Gia Hoa đột nhiên cảm thấy không ổn.

A Cường từng là người trong giới xã hội đen, tuy đã cải tà quy chính từ lâu nhưng sát khí vẫn rất mạnh mẽ, xem bộ dạng căm hận của hắn thì chắc chắn cái chết của Diệp Thiên Lương khiến hắn rất bất mãn.

"Diệp Thiên Lương đối với hắn xem như có ơn cứu mạng, hiện tại người đã chết, phải cẩn thận hắn tìm đến gây phiền toái."

"Không sao, tôi không sợ hắn ta." Sở Nguyệt Nịnh thu lại ánh mắt, quay người mở hộp giữ nhiệt ra, “Đúng rồi, tôi mới phát minh ra một loại nước đường mới, anh có muốn thử một chút không?"

Cho tuyết yến đã hầm cách thuỷ vào tô, sau đó cho nhựa đào đỏ thơm giòn, rồi đến tây mễ lộ, cuối cùng rưới nước cốt dừa trắng sữa đông lạnh vào.

Cô quay người đưa cho Lâm Gia Hoa: "Giúp tôi nếm thử vị một chút."

Lâm Gia Hoa không khách khí, cầm bát uống hết hơn phân nửa, hai mắt toả sáng, "Lợi hại, nhựa đào cùng tuyết yến? Ở Hương Giang không nơi nào có."

Khác với những quán nước đường khác ngọt đến phát chán, nó có độ ngọt vừa phải, tuyết yến sau khi ninh nhừ có màu trong suốt, cùng với nhựa đào màu đỏ nhạt chìm nổi trong nước cốt dừa trắng sữa, sự kết hợp tươi mát sảng khoái ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong mùa hè nóng nực này mang lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

"Đây có thể là món đặc sắc nhất của quán. Cô dự định bán bao nhiêu?"

"Tuyết yến không hề rẻ, nên ít nhất 10 khối một suất."

Sở Nguyệt Nịnh tính toán qua, phát hiện sau khi trừ đi chi phí gần ba khối, lợi nhuận là bảy khối, tức là bán mười chén thì thu vào 70 khối.

Cô tính toán lượng tiêu thụ nước đường của nguyên chủ trong một ngày, phát hiện có thể bán ít nhất 30 chén, hầu hết đều có giá 7 hoặc 8 khối một chén, mỗi ngày có thể kiếm được gần 300 khối, nếu trừ đi tiền vốn thì có thể kiếm được 5000 đến 6000 khối một tháng.

Phải biết rằng những thành phần tri thức hiện nay ở Hương Giang chỉ kiếm được hơn 3000 tệ tiền lương một tháng.

Vừa tính xong, Xa Tử Cường đã băng qua đường lớn, ánh mắt trừng trừng như muốn xé Sở Nguyệt Nịnh ra thành từng mảnh. Hắn mở miệng, giọng nói khàn khàn như thể say rượu cả một đêm.

"Cô gái nước đường, tôi muốn cô rời khỏi phố Miếu ngay lập tức!"

_________