Chương 18: Giấy nợ

_________

Sở Nguyệt Nịnh cất xe xong đi lên phòng, vừa mở cửa thay giày.

Cửa phòng tắm mở ra, Sở Di xoay người dựa vào tường nhìn ra, tóc xoã tung che cả mặt, đôi mắt nheo lại, miệng ngậm bàn chải đánh răng nói một câu bằng tiếng Quảng Đông.

“Chị, chị lại về muộn à?”

Sở Nguyệt Nịnh lắc lắc miếng thịt: “Em xem đây là cái gì?”

Sở Di hét lên một tiếng, theo sát là tiếng nước súc miệng rầm rầm, cửa nhà vệ sinh lại bị mở ra.

Vạt váy ngủ nhỏ phía trước của Sở Di bởi vì sốt ruột mà ướt đẫm nước, đôi mắt hạnh tràn đầy hưng phấn, cô khoanh hai tay lại chống cằm: "Chị mua thịt thật à!"

"Aaa! Em muốn ăn thịt xào ớt cay!"

Đồ ăn Hương Giang khá thanh đạm, Sở Di đến từ Tương Thành, thích đồ ăn cay và đậm đà nên ăn không quá quen.

“Ô ô ô...chị à, chị thật là tốt. Tiền thuê nhà còn chưa trả được nhưng vẫn có thể ăn thịt."

“Ai nói không trả nổi tiền thuê nhà?” Sở Nguyệt Nịnh lấy miếng thịt ra, trêu chọc: “Đã vui vẻ như vậy thì nhất định không ngại tự mình nấu ăn chứ?”

Sở Di nước mắt lưng tròng mím môi: "Chị..."

“Dù sao thì một ngày làm việc cũng rất mệt mỏi.” Sở Nguyệt Nịnh chỉ nói một câu, Sở Di vội vàng chạy vào bếp không nói một lời, gấu váy ngủ uốn lượn trên không trung giống như gợn sóng, vội vã ném lại một câu.

"Cho em mười phút."

Cửa bếp đóng lại, ngay sau đó bên trong truyền đến tiếng muôi thìa leng keng.

Sở Nguyệt Nịnh thu hồi ánh mắt, đem đồ đạc đặt lên bàn bát tiên*, trên mặt bàn gỗ màu đỏ sậm không ít nước sơn bị bong tróc ra, vừa đặt đồ lên đó bốn chân liền run rẩy, cô đẩy chiếc bàn gỗ gần sát vào tường, một tiếng bịch nhẹ, tro bụi rơi xuống từ những cái hố trên bức tường.

(*bàn vuông dành cho tám người)

Sở Nguyệt Nịnh giơ tay phủi bụi đất.

Tổng diện tích của ngôi nhà không đến 30m vuông với giá là 1500 khối, trong phòng chỉ có một cửa sổ kính nhỏ dùng để thông gió, những ngày nóng nóng vừa ngột ngạt lại ẩm ướt.

Ở đời trước, phòng ngủ của cô ở còn có diện tích lớn hơn thế này.

Sở Nguyệt Nịnh vô cùng hoài niệm cảm thán: “Vẫn cần kiếm nhiều tiền hơn nữa.”

Nói xong, cô chuyển sự chú ý đến chiếc tủ gỗ duy nhất trong phòng, bày ra một chiếc ghế bằng gỗ, giẫm lên rồi tìm kiếm hành lý mang đến từ Tương Thành.

Kết quả là tìm kiếm cả buổi vẫn không có một chút tung tích nào của giấy nợ.

"A Di, em có biết giấy nợ mang theo ở đâu không?"

Sở Di vừa vặn bưng món thịt xào ớt xanh thơm phức đi ra, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nhăn mặt nói: “Không phải ở trong tủ sao?”

“Không có.” Sở Nguyệt Nịnh từ trên ghế gỗ nhảy xuống, lo lắng đánh thức người ở tầng dưới, cô lặng lẽ dời ghế gỗ đến cạnh bàn bát tiên.

Sở Di đặt đồ ăn lên bàn, xới một bát cơm trắng đưa tới, khó hiểu hỏi: “Sao đột nhiên chị lại muốn tìm giấy nợ?”

Sở Nguyệt Nịnh đem chuyện hai mẹ con Phương gia không chịu trả lại tiền nói ra.

Sở Di cực kỳ tức giận, cắn đũa: "Thật vô liêm sỉ. Người kia rõ ràng đã mượn ông ngoại 7000 khối."

"Em có khó chịu khi chị từ chối căn hộ ở Đông khu không? Chỗ đó rộng hơn trăm mét vuông, so với nơi chúng ta đang ở bây giờ thì giống như một dinh thự vậy."

Dù sao, nếu căn hộ ở Đông khu được cấp cho bọn họ, Sở Di cũng có một phần.

Chu Di có quyền được biết.

“Em mới không cần.” Sở Di vùi đầu ăn cơm, khuôn mặt nhăn lại làm vẻ muốn nôn mửa: “Ai thèm nhà ở bẩn thỉu của bọn họ?”

"Chính xác."

Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến đôi giày da đặt trước cửa khi cô mới bước vào, "Giày của em rách mất rồi đúng không? Khi nào có thời gian chị sẽ dẫn em đi mua một đôi."

Tất cả học sinh ở trường Hương Giang đều mang tất trắng và giày da.

Sở Di chỉ có một đôi, còn đã hỏng mất.

“Không cần.” Sở Di cũng không để ý chút nào, “Em dùng keo dán lại là được.”

Sở Nguyệt Nịnh kinh ngạc: “Chị nhìn thấy trên giày da đã có vết keo.”

"Không sao đâu, mỗi ngày đều dán là được, mấy trăm khối một đôi, vứt đi thì tiếc lắm."

Sở Nguyệt Nịnh quyết định có thời gian sẽ đi mua một đôi, cũng không xoắn xuýt quá nhiều, hai người cơm nước xong xuôi, Sở Di dọn bàn rửa chén.

Sở Nguyệt Nịnh lấy quần áo trong tủ ra vào phòng tắm tắm rửa, cô mở vòi hoa sen, bọt nước phun ra, cô vươn tay lau đi hơi nước đọng lại trên gương, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, cô sửng sốt.

Thiếu nữ trong gương có làn da trắng nõn, đôi mắt lệ chi hẹp dài, mái tóc đen dài đến eo, cạnh sống mũi có một nốt ruồi nhỏ có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tướng mạo ngoại trừ làn da khô hơn nhiều, lại giống hệt như đúc kiếp trước của cô.

Sở Nguyệt Nịnh không nhìn nữa, hơi nước xông lên mặt gương, cô cầm chai dầu gội đã sớm trống rỗng trên bồn rửa mặt, cố gắng ép ra một chút để gội đầu cho xong.

_________