_________
Điền Ngọc Nga nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sở Nguyệt Nịnh, giấu đi hận ý. Vợ cả thì đã sao? Đoản mệnh chết sớm, vất vả sinh ra con gái còn không phải gọi bà ta là mẹ sao?
Hai đứa con gái vô dụng mới từ dưới quê lên, Điền Ngọc Nga yêu cầu bọn họ thay đổi cách xưng hô, ai có thể ngờ hai chị em này xương cốt cứng như vậy, cũng dám quay người rời khỏi cửa nhà Phương gia, hơn nữa bọn họ vừa đi chính là một năm.
Hôm nay Điền Ngọc Nga đồng ý đưa ra một căn hộ ở chung cư làm điều kiện, kẻ đần cũng biết nên lựa chọn thế nào.
Điền Ngọc Nga đang đợi Sở Nguyệt Nịnh cúi đầu.
Trong lúc nhất thời, bà ta không chờ được tiếng "mẹ" như mong đợi mà thay vào đó lại nghe thấy một tiếng cười nhạo.
Nụ cười của Điền Ngọc Nga cứng đờ.
“Đông khu?"
Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy người này nhất định coi mình là kẻ ngu, kiếp trước cô giải qua không ít tin tức liên quan đến bất động sản Hương Giang, chỉ một cái Đông khu lại muốn cô nhận giặc làm mẹ?
Nằm mơ sao.
"Dù có là Tây khu cũng đừng hòng? Bà có gan làm mẹ của tôi sao? Hơn nữa, mẹ tôi đã mất rồi, nếu bà muốn làm mẹ tôi, không bằng xuống âm phủ một chuyến cùng mẹ tôi bàn bạc trước?"
Trung Tây khu là "khu giàu có" ở Hương Giang, cũng là khu vực trung tâm của Hương Giang, một căn hộ có thể có giá lên đến mấy nghìn vạn. So với Trung Tây khu, quả thật giống như trên trời cùng dưới đất.
Phương Giai Giai hai mắt trợn to, như thể nghe được truyện cười, “Đồ điên, Trung Tây khu là nhà của bố tôi, tương lai sẽ trở thành tài sản để lại cho anh hai tôi. Cô cũng dám mơ tưởng đến thứ này à? Cho cô một căn hộ ở Đông khu đã tốt lắm rồi.”
"Tài sản của anh hai cô? Muốn tính toán lên, thời điểm Phương Kinh Quốc phát tài, vốn gốc chính là 7000 khối do Sở gia bỏ ra thì tính sao." Sở Nguyệt Nịnh không hề tức giận, đưa tay ra ý đồ tính toán rõ ràng với bọn họ.
“Theo như vậy tính, tài sản của Phương gia chẳng phải là tài sản của Sở gia sao? Dù sao không có 7000 khối đó, ông ta làm sao phát tài được. Tôi chẳng qua chỉ muốn một căn hộ ở Trung Tây khu thôi? Các người cũng không nỡ sao?"
Điền Ngọc Nga nhìn Sở Nguyệt Nịnh: “Dì biết con hận dì.”
“Nhưng con phải suy nghĩ cho rõ ràng, thời điểm dì cùng bố con phải chịu cảnh nghèo khó mẹ con ở nơi nào? Thời điểm dì cùng bố con phải ăn màn thầu sống qua ngày mẹ con ở đâu? Một căn hộ ở Đông khu đã trị giá mấy trăm vạn, làm người phải biết đủ.”
Sở Nguyệt Nịnh càng nghe càng tức giận, mẹ của nguyên chủ bị lừa gạt chờ đợi ở quê nhà, còn phải nuôi hai cô con gái nhỏ và chăm sóc người già trong hai gia đình.
Cha mẹ của Phương Kinh Quốc đã già, mẹ cô một tay lo liệu từ đại tiện đến tiểu tiện không một câu oán hận, bây giờ lại bị tiểu tam chất vấn, thời điểm bà ta cặp kè với chồng mình, bà ấy ở đâu?
Sở Nguyệt Nịnh quay người nhấc lên thùng nhỏ chứa nước bẩn hất xuống mặt đất.
Phương Giai Giai hét lên: "Cô mù à? Dám hất nước bẩn vào giày của tôi, cô có biết một đôi Valentino giá bao nhiêu không?"
"Nhắc nhở cô một chút. Tôi đang thu quán thì các người lại đứng chắn trước mặt tôi, rốt cuộc là cô không có chân? Hay là cô không có mắt?" Sở Nguyệt Nịnh đặt thùng xuống, hả giận mỉm cười.
"Đi thong thả, không tiễn. Đừng ép tôi mang nướ© ŧıểυ ra giội!"
Phương Giai Giai thấy Sở Nguyệt Nịnh thực sự quay người, sợ cô xách nướ© ŧıểυ ra giội liền vội vàng lôi kéo Điền Ngọc Nga rời đi.
Trước khi rời đi, Phương Giai Giai nhìn thấy dòng chữ trên tấm bìa cứng, trào phúng: “Đoán mệnh, phong thủy? Đúng là nực cười. Nhà mấy trăm vạn không ở lại ở lại đây làm kẻ lừa đảo, tùy cô thôi!"
Sau khi đi xa, Phương Giai Giai mới phàn nàn: “Mẹ, con đã nói không cần quan tâm đến bọn họ, nhưng mẹ vẫn muốn cho bọn họ một phòng ở Đông khu, còn con thì sao bây giờ? Nên để cho bọn họ ở bên ngoài tự sinh tự diệt."
"Con đó..." Điền Ngọc Nga bất đắc dĩ nhìn cô con gái ngây thơ của mình, "Cho dù mẹ không đi tìm chúng nó, Sở Di cũng đã gọi đến tận cửa rồi, bố con đã biết nên mẹ phải đến xử lý mới có thể yên tâm. Bằng không, đợi ông ấy ra mặt, nhìn hai chị em nó sống khổ sở như vậy, nếu như mềm lòng có thể sẽ chia cho chúng nó một nửa tài sản."
“Tốt nhất nên để chúng nó tiếp nhận căn hộ ở Đông khu, như vậy mẹ có thể ăn nói với bố con, chúng nó cũng không có cửa phân chia tài sản với ba anh em các con.”
Phương Giai Giai cuối cùng cũng hiểu được dụng ý của Điền Ngọc Nga khi chịu bỏ ra một căn hộ, tâm trạng tồi tệ khi bị tạt nước bẩn vào giày của cô đã được quét sạch, có chút bắt đầu hả hê.
“Sở Nguyệt Nịnh hiện tại không muốn nhà ở Đông khu, thái độ còn ngang ngạnh như vậy, con nhất định phải về nói cho cha.”
"Đúng vậy, Giai Giai cuối cùng đã trưởng thành, trở nên hiểu chuyện rồi." Điền Ngọc Nga chạm vào mái tóc ngắn của Phương Giai Giai, dỡ xuống vẻ cường thế phủ lên nụ cười từ ái.
Hai mẹ con lên một chiếc ô tô riêng đậu ở cổng vòm.
Phương Giai Giai tò mò: "Mẹ, muộn thế này chúng ta còn đi đâu?"
“Không phải là chuyện trong công ty của bố sao?” Ngón tay được sơn tinh xảo của Điền Ngọc Nga ấn lên huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa xoa.
"Gần đây công ty xảy ra vấn đề, để tuột mất không ít hợp đồng, phong thủy không ổn, bố con bị làm phiền nên cực kỳ khó chịu."
Phương Kinh Quốc từ lúc bắt đầu kinh doanh đã rất mê tín, Điền Ngọc Nga muốn lấy lòng ông ta cho nên quyết định đến Vượng Giác để tìm một vị đại sư phong thủy nổi tiếng.
Phương Giai Giai nghĩ đến tấm bìa cứng trước quán nước đường, vùi trong ngực mẹ mình lo lắng nói: “Sở Nguyệt Nịnh hình như cũng biết xem phong thuỷ?”
“Phong thuỷ?” Điền Ngọc Nga hoàn toàn không tin Sở Nguyệt Nịnh có bản lĩnh, hừ lạnh một tiếng: “Sao có thể?”
“Đại sư phong thuỷ nào ở Hương Giang mà không có truyền thừa gia tộc? Sở Nguyệt Nịnh chẳng qua chỉ là vì kiếm tiền mà đi lừa bịp thôi."
Sở Nguyệt Nịnh bị quấy nhiễu nên có chút buồn bực, nhiều quầy hàng đã đóng cửa, cô đem chiếc bàn gỗ nhỏ cất dưới gầm xe, rồi đạp xe dọc theo đường Thái Tử Tây đi hướng thành phố Cửu Long.
Hương Giang về đêm càng thêm xinh đẹp, tất cả các bảng hiệu đèn neon được thắp sáng, khiến cho người ta có cảm giác như đang lạc vào thế giới khoa học công nghệ của tương lai. Gió đêm khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, trong không khí dường như còn thoang thoảng hương vị nước biển trên cảng Victoria.
Sở Nguyệt Nịnh chở theo chiếc tủ hàng nặng nề lao vυ"t qua.
_________