Chương 10: Chồng cô ấy cũng thật biết chơi

_________

“Ồ, chồng già vợ trẻ cũng quá thú vị rồi."

Lâm Gia Hoa khó hiểu: “Nếu như bố cô đã mất vợ rồi, tại sao lại không được tìm bạn gái?”

“Cậu đúng là ngốc.” Trương Kiến Đức liếc xéo hắn một cái, chỉ chỉ mà Hạ Thi Phỉ, tay phải kéo dây đeo quần tây dán trên cái bụng to của hắn, “Bạn thân của cô ấy nên chắc chắn là tuổi tác xấp xỉ nhau. Bố cô ấy đem tất cả tình yêu của mình cho người bạn thân kia, ai sẽ quan tâm cô ấy? Người ta nói rằng những người bất hạnh phải dùng cả đời để hàn gắn tuổi thơ.”

Không biết ai tiếp một câu: “Chồng già vợ trẻ cũng có tình yêu chân thành mà.”

A Sơn bà chải tóc bằng chiếc lược gỗ đào, xung quanh có rất nhiều người tham gia náo nhiệt, bà lão ỷ vào thân hình nhỏ nhắn của mình liền chui về phía trước.

"Tình yêu chân thành là thứ gì? Tôi nói này, cô gái trẻ đó nhất định là tham tiền nên mới có thể qua lại với một người đàn ông lớn tuổi hơn mình. Nếu không thì cô ta đang theo đuổi cái gì? Theo đuổi hương vị của một ông già thô bỉ (hèn mọn bỉ ổi) sao?"

Hà Thi Phỉ đau đớn lắc đầu: “Ai cũng được, tại sao hết lần này tới lần khác lại là A Nhàn? Tôi đã nói với ông ấy rồi, nếu có A Nhàn thì sẽ không có tôi, nếu có tôi thì sẽ không có A Nhàn. Chỉ cần hai người bọn họ vẫn lựa chọn ở bên nhau, tôi sẽ không trở về nhà."

“Tuy nhiên, may là dù mất đi bố tôi vẫn còn có chồng yêu thương. Tôi sẵn sàng vĩnh viễn không liên lạc với bọn họ, tôi có chồng tôi là đủ rồi. Lần này, tôi chủ yếu chính là muốn tính toán một chút, vợ chồng tôi khi nào mới có thể sinh con được?”

“Con?” Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu, “Cô cùng chồng cô sẽ không thể nào có con.”

Hà Thi Phỉ chớp mắt liền quên cả khóc, sững sờ tại chỗ, “Cô nói vậy là có ý gì?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chồng cô đã có người khác bên ngoài rồi.” Sở Nguyệt Nịnh vừa nói xong, Hạ Thi Phỉ liền phản bác.

"Không thể nào. Chồng tôi rất yêu tôi, anh ấy tuyệt đối không có khả năng lừa dối tôi."

“Không bằng cô cho tôi sinh thần bát tự.” Sở Nguyệt Nịnh lấy được bát tự của Hạ Thi Phỉ, bấm ngón tay tính một cái: “Có phải hai người đi hát karaoke rồi quen nhau sao?”

Khi Hạ Thi Phỉ nhớ lại lúc đó, vẻ đau khổ trên mặt dần dần biến mất, cô không khỏi bật cười. Có thể thấy Hà Thi Phỉ đối với đoạn tình cảm này vô cùng hạnh phúc.

“Đúng vậy, tôi thường xuyên rủ A Nhàn đi hát karaoke. Trùng hợp là lần nào tôi cũng gặp phải anh ấy, lúc đó anh ấy rất đẹp trai, dù so sánh với Lưu Đức Hoa cũng không ngoa, hơn nữa anh ấy còn là phó tổng giám đốc xí nghiệp, vừa lịch sự lại khiêm tốn."

Sở Nguyệt Nịnh nói ra điều cô đã tính ra: “Đáng tiếc, nếu đây thật sự là duyên phận thì tốt rồi, nhưng mà cuộc gặp gỡ của hai người là do anh ta một tay tạo ra, anh ta đã điều tra cô rất lâu, thứ anh ta quan tâm chẳng qua chỉ là địa vị giàu có của cô.”

Hà Thi Phỉ ban đầu là làm kinh doanh mỹ phẩm quốc tế, tuổi trẻ đã có không ít tài sản, trong mắt những người đàn ông tầng lớp thấp kém chính là bánh trái thơm ngon.

Hà Thi Phỉ hiển nhiên không mấy vui vẻ với kết quả này, "Không đâu, A Viễn chắc chắn sẽ không lừa dối tôi, anh ấy nói rằng anh ấy đối với tôi là thật lòng. Cho dù sau khi kết hôn, anh ấy vẫn không hề tỏ ra lạnh nhạt với tôi."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục đem kết quả nói từng cái một: "Từ bát tự của cô mà xem, cô lập tức sẽ mất một số tiền lớn, dạo này cô cùng chồng có ký một ít hợp đồng sao?"

Hà Thi Phỉ kinh ngạc: “Cái này cô cũng có thể nhìn ra sao? Hôm qua là ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, anh ấy rất chu đáo, còn đặc biệt chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến. Sau bữa tối, anh ấy lấy ra mấy bản hợp đồng cho tôi ký, nói rằng anh ấy muốn dùng để làm kinh doanh."

“Cô không đọc hợp đồng?”

"Là vợ chồng thì vẫn cần phải tin tưởng lẫn nhau. Hơn nữa, sau khi uống rượu tôi mơ mơ màng màng nên liền thuận tay ký lên".

Hà Thi Phỉ càng nghe Sở Nguyệt Nịnh nói lại càng sợ hãi, cô gượng cười nói: “Yên tâm đi, A Viễn sẽ không làm như thế đâu. Nếu anh ấy gài bẫy để lấy đi cổ phần công ty của tôi, tôi sẽ phải gánh một khoản nợ lớn trên lưng.”

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu, “Cho nên, cô sẽ sống trong cảnh nghèo khổ lúc tuổi già. Bối cảnh của chồng cô đều là giả dối, anh ta tỉ mỉ xếp đặt hết thảy chính là vì lừa gạt tài sản của cô, cô tìm khắp chân trời góc biển đều không thể tìm thấy anh ta. Nửa đời sau cũng bởi vì tin tưởng sai người đàn ông tích tụ trong lòng, cuối cùng u uất dẫn đến trầm cảm”.

"Thật sự... nghiêm trọng như vậy sao?" Hà Thi Phỉ do dự.

Hà Thi Phỉ hoang mang rối loạn, đầu tiên bạn thân của cô thú nhận rằng cô ấy đang qua lại với bố mình vì tình yêu, sau đó cô đến xem bói, mọi chuyện đều tính không sai nhưng lại còn nói rằng chồng của cô lừa gạt để kết hôn với mình.

Hà Thi Phỉ sợ Sở Nguyệt Nịnh tính sai, lại lo lắng cô tính đúng, bối rối không biết nên làm như thế nào.

Sở Nguyệt Nịnh thả tay xuống, nghiêm mặt nói: “Nếu tôi là cô, việc đầu tiên tôi làm chính là chuyển hết tiền tiết kiệm về, lấy lại tất cả những gì cần lấy.”

“Còn nữa, chồng cô hiện tại cùng ba người phụ nữ đặt phòng ở khách sạn Bán Đảo, tầng sáu hướng tây, phòng cuối cùng.”

“Cảm ơn.” Hạ Thi Phỉ vội vàng trả tiền, cầm túi nhanh chóng rời đi.

Việc xem bói đã kết thúc.

_________