Cô chỉ có tổng cộng 100 đồng, mà đã tiêu mất 10 đồng cho một cân gạo lứt…
Kiều Ngọc cắn răng, định thò tay vào túi, thực ra là định lấy tiền từ trong không gian ra, nhưng không ngờ lại phát hiện ra điều bất ngờ.
Hai trăm đồng mà cô đưa cho Đại Vĩ đã bị cậu bé lén nhét lại vào túi cô.
Kiều Ngọc đổi ý: “Ông anh, em lấy hết chỗ đồ của anh.”
Người đàn ông nhìn cô một lúc.
Bỏ ra hơn 100 đồng mua những thứ này trong thời buổi khó khăn như thế, chỉ có nhà cán bộ mới dám chi nhiều tiền như vậy. Không ngờ cô gái gầy gò này cũng dám bỏ ra số tiền lớn như thế.
Cuối cùng, cô mua được hai con thỏ, 20 quả trứng gà và ba cân bột sắn.
Giao dịch xong, Kiều Ngọc cất hết đồ vào rương đen trong không gian.
Người bán còn ưu đãi giảm giá cho cô, tổng cộng chỉ mất 100 đồng.
Kiều Ngọc mua lương thực đắt đỏ là có lí do. Dù cô có phiếu gạo và phiếu thịt, nhưng ở Cung Tiêu Xã cũng chẳng mua được lương thực và thịt. Nếu không có không gian phục chế, cô cũng chẳng dám tiêu tiền như vậy.
Mẹ Chu đưa cho cô một ít phiếu, nhưng phiếu gạo và phiếu thịt cũng chẳng mua được, chỉ có phiếu vải, phiếu công nghiệp và phiếu đường là có thể sử dụng được.
Phiếu gạo và phiếu thịt ở huyện này không mua được đồ nên cô đành chờ đến khi theo quân rồi thử tìm mua ở đó. May mắn là phiếu này còn hạn dài và có thể dùng trên cả nước.
Ở Cung Tiêu Xã, không thiếu vải và đường, cô mua hai thước vải, một cân kẹo sữa và ba cân đường phèn. Đường phèn không cần phiếu, nên cô mua nhiều hơn.
Một quả trứng gà và một con thỏ hoang đã được cô cất vào rương, số còn lại để trong giỏ, cô đón xe từ huyện về trấn, nhưng lỡ mất xe bò về làng, nên cô đành đi bộ về nhà họ Chu.
Đi đến nơi nào không có người, cô lại cất giỏ vào không gian để giảm bớt trọng lượng.
Trời tối mịt, nhưng sân nhà họ Chu vẫn còn ánh sáng của ngọn nến leo lét.
Trước cổng nhà là Đại Vĩ và Chu Bưng Biền.
Chu Bưng Biền đang nói gì đó, khi thấy Kiều Ngọc về, anh ấy thở phào nhẹ nhõm: “Em dâu, em về rồi. Thằng bé thấy em mãi chưa về, nên không ngủ được. Mẹ tuổi cao, anh lo bà ngồi với thằng bé lâu sẽ mệt, nên khuyên bà đi nghỉ trước. Em khuyên thằng bé đi, lần sau đừng để vậy nữa.”
Kiều Ngọc gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn anh, anh đi nghỉ đi. Sáng mai em sẽ dậy sớm nấu cơm, để chị dâu nghỉ ngơi thêm.”
“Được, thế nhé.” Chu Bưng Biền đáp rồi về phòng.
Kiều Ngọc dắt Đại Vĩ vào sân, khóa cổng rồi quay lại nhìn cậu bé, sau đó dẫn cậu vào phòng.
Đại Vĩ thấy mẹ đặt giỏ bên cạnh giường, định cởi giày đi ngủ, nhưng không kìm được liền hỏi: “Mẹ…”
Kiều Ngọc thở dài, liếc nhìn Tiểu Dũng đang ngủ: “Ngủ đi, đừng đánh thức em con.”
Đại Vĩ do dự, nhưng cuối cùng cũng cởi giày, nằm xuống bên cạnh em trai và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cậu đã căng thẳng cả ngày, lo sợ rằng mẹ sẽ bỏ rơi hai anh em bọn .
Cậu bé đã mơ thấy gì đó, nước mắt rơi suốt đêm, nhưng khi tỉnh dậy, tinh thần đã tốt hơn nhiều so với hôm qua.
Kiều Ngọc dậy rất sớm, trong không gian đã phục chế xong hai con thỏ hoang, một cân bốn lượng bột thóc, 10 nắm bánh rau dại, 20 quả trứng gà và ba cân bột sắn.
Còn quả trứng gà chín, cô không tính vào vì lát nữa sẽ ăn.
Khi có đủ lương thực, lòng cô bình thản hơn.
Kiều Ngọc lấy một con thỏ hoang, ướp muối một nửa, còn nửa kia băm nhỏ để nấu chín với chút muối là có thể ăn. Dù muốn làm món ngon hơn, nhưng trong bếp chỉ có muối, dầu gần hết và chum tương cũng cạn đáy.
Cô lấy hai cân bột sắn để nấu.
Bột sắn là tinh bột, có thể coi như món chính, ít nhất thì còn no hơn cháo loãng.
Kiều Ngọc đóng kín cửa bếp để nấu, nhưng mùi thơm vẫn bay ra và lọt vào mũi mọi người trong nhà họ Chu.
Mẹ Chu nhìn thấy Kiều Ngọc đang nấu gì, mặt khẽ biến sắc, liền vội vàng đóng cửa bếp lại, suýt nữa thì kẹp phải mũi chị dâu cả đang ghé vào xem.
Sau một hồi suy nghĩ, mẹ Chu hỏi: “Con mua thịt này hết bao nhiêu? Để mẹ trả lại cho con.”
Kiều Ngọc mỉm cười: “Không cần đâu mẹ, chỉ cần mẹ giúp con chăm sóc Đại Vĩ và Tiểu Dũng là được. Thật ra, Đại Vĩ và Tiểu Dũng không phải cháu ruột của nhà họ Chu, mẹ lo lắng chăm sóc chúng là con đã biết ơn rồi.”