Anh nghĩ xem, lúc nãy em dâu trên bàn còn nhường cơm cho hai đứa con riêng, có phải đang làm cho chúng ta xem không?"
Chu Bưng Biền nói: “Em nghĩ nhiều quá rồi. Ta vừa thấy chính là người thật thà, làm gì mà tính toán nhiều như vậy? Anh đã hỏi thăm kỹ, trước khi lấy chồng, cô ấy là một đứa con ngoan, hiền lành, nếu không phải nhà mẹ cô ấy đòi sính lễ cao, thì đã chẳng phải gả cho một người vừa mới mất vợ."
"Chồng trước của cô ấy đã qua đời hơn nửa tháng, mà cô ấy vẫn không bỏ rơi hai đứa con riêng. Tính cách như vậy, không phải ai cũng làm được, cũng giống như tính cách của em út nhà mình thôi.”
Chị dâu Chu thầm thì: “Chú em nhà mình cũng thật là, chăm sóc con cho người ngoài, sao không tự mình sinh một đứa?”
Chu Bưng Biền suýt nữa buột miệng nói ra bí mật đã giấu nhiều năm, nhưng rồi nghĩ lại, đành nhịn xuống, cuối cùng chỉ nói: “Thôi, ngủ đi, mấy ngày nay em còn chưa đủ bận sao?.”
Dù sao thì đến mẹ Chu cũng không biết, lúc trước là bí mất của hai anh em bọn họ.
Cho đến bây giờ, mẹ bọn họ vẫn nghĩ lời đồn trong quân đội chỉ là tin đồn thất thiệt.
Sáng hôm sau, Kiều Ngọc lấy ra quả trứng đã phục chế trong rương, thoải mái ăn thêm chút đồ mặn, khiến tâm trạng của cô trở nên sảng khoái hơn hẳn.
Lúc từ nhà xí đi ra, Kiều Ngọc gặp Đại Vĩ vẫn còn ngái ngủ. Cô hơi bối rối: “Đại Vĩ, con đi vệ sinh à?”
Đại Vĩ gật đầu, quay lại nhìn cô lấy lần, trong lòng cậu bé nghĩ thầm, hôm nay có vẻ tâm trạng của mẹ rất tốt?
Bữa sáng hôm nay chỉ có cháo loãng cùng vài hạt gạo lứt, nhưng mà Kiều Ngọc đã có một quả trứng gà lót dạ, lại thêm ít bột hạt thóc đã được phục chế, cùng với vài nắm rau dại trộn muối. Cô tự tin mười phần lại ngồi xe bò lên trấn trên để thử vận may ở chợ đen.
Cô không định dùng đến đồ trong chiếc rương đen, trừ khi lương thực đã đủ đầy, hoặc tìm được thứ gì đáng giá hơn, như thịt hay hoa quả tươi.
Nếu có dùng thì cũng chỉ dùng lương thực đã được phục chế.
Chiếc rương đen có thể chứa đồ đã nấu chín, đó là lý do cô chưa vội bỏ lương thực thô vào ngay.
Sau khi đi dạo quanh chợ đen trên trấn năm vòng mà vẫn không tìm thấy thứ mình muốn, cô quyết định thử vận may ở chợ đen huyện thành.
Lương thực cạn kiệt, gạo thô không có, gạo tinh càng không thấy đâu, đến một lạng thịt cũng chẳng thấy tăm hơi.
Kiều Ngọc không muốn tay không trở về, nên quyết định kiên nhẫn đợi xem có thu hoạch được gì không.
May mắn thay, trời không phụ lòng người.
À không, là một người tốt.
Thật sự có một người đang lén lút bán hàng.
Người đó chọn một chỗ đất trống, ngồi xuống và đặt cái sọt trước mặt. Mọi người xung quanh dường như không để ý đến người này, nhưng chỉ mình Kiều Ngọc nhận ra đối phương có điều khác biệt.
Khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, nhìn quanh như thể đang cất giữ thứ gì đó rất quý.
Kiều Ngọc thử lại gần, ghé đầu nói nhỏ: “Ông anh, anh bán gì vậy?”
“Thỏ, có mua không?”
Thỏ!
Cuối cùng cô cũng gặp được thứ tốt.
Mắt Kiều Ngọc sáng lên khi thấy hai con thỏ rừng vừa bị gϊếŧ, liền hỏi: “Còn có gì khác không?”
“Trứng gà và bột sắn.”
Toàn đồ tốt!
“Anh muốn đổi gì?” Mặc dù cô chưa có gì trong tay, nhưng vẫn muốn thử.
“Tiền. Tôi chỉ cần tiền.” Có lẽ thấy lấy thứ tốt đổi tiền trong thời buổi này có phần hơi ngu, anh ta giải thích thêm: “Mẹ tôi nằm viện, chi phí rất cao, tôi bán cả công việc cũng không đủ tiền… nên tôi chỉ cần tiền.”
“Một con thỏ, năm quả trứng gà và nửa cân bột sắn. Anh tính tổng cộng bao nhiêu?”
“50 đồng.”
Kiều Ngọc suýt bật ngửa.