Chương 3: Nghèo không có nổi một nén bạc

Lão Mạc bị lời nói của đại nương kia làm cho sắc mặt có chút quẫn bách, Giang Miểu nhanh chóng mở miệng nói: “Đại nương, Mạc lão bá cũng là tốt bụng nhắc nhở, sau khi bệnh đầu óc cháu có chút hồ đồ, sau này nếu có gì không rõ ràng lắm còn phải làm ơn mọi người nói cho cháu”.

Lão Mạc vừa nghe hắn nói như vậy, liền kêu hắn chạy nhanh đi xem bệnh, để tránh cho thật sự bị bệnh hồ đồ. Vị đại nương kia sau khi thấy rõ bộ dáng của hắn, cũng đi theo khuyên hắn đi nhanh. Giang Miểu nói cảm ơn hai người, đợi bọn họ đi rồi, hắn chạy nhanh trở lại phòng đóng cửa lại, sợ lại gặp phải người khác.

Hắn ngồi ở trên giường, cẩn thận tổng kết tin tức vừa mới có được. Đầu tiên, nhìn từ hoàn cảnh bên ngoài, nguyên chủ đang ở trong một cái đại viện, viện này rất lớn, nhưng cùng ở đều là những người xa lạ, bởi vậy có thể thấy được nơi này hẳn là nơi nguyên chủ thuê ở mà không phải là nhà chính mình. Còn nữa, người ở nơi này có vẻ không được giàu có, lại nhìn quần áo của nguyên chủ và những người khác chủ yếu là vải bố, bên trên còn có mấy mụn vá.

Thứ ba, từ lời nói của đại nương kia thì biết được, nguyên chủ là một người bán rong, trước kia mỗi ngày đều bày quán bán bánh bao ở đầu ngõ. Đã nhiều ngày hắn không có ra cửa, thân thể lại kém như vậy, hẳn là lúc bị bệnh không có người chăm sóc, sau đó mới cứ thế mà đi tong.

Trong lòng Giang Miểu có chút thổn thức, như vậy xem ra nguyên chủ cũng là một người đáng thương. Hắn tự nhận là kẻ không có duyên phận với cha mẹ, nhưng rốt cuộc hắn còn có ông bà yêu thương, tuy rằng sau khi bọn họ ra đi, mình cũng trở thành một người cô đơn.

Hiện tại nguyên chủ vừa ch·ết, để lại cho hắn cái thân thể ốm yếu này, hắn phải sống sót thật tốt mới được. Cũng không biết nguyên chủ còn có tâm nguyện gì chưa được hoàn thành hay không, hắn chiếm thân thể người ta, kiểu gì cũng nên giúp nguyên chủ đạt thành tâm nguyện mới đúng.

Chỉ là, hiện tại cái gì hắn cũng không biết, chỉ có thể đi một bước xem một bước. Nhưng điều đầu tiên là phải chữa khỏi bệnh trên người mới được.

Chữa bệnh cần có bạc, Giang Miểu ở trong phòng lục tung tìm kiếm nửa ngày, chỉ kém đến bệ bếp đi sờ một phen, cuối cùng ở mặt sau một viên gạch dưới đáy giường, hắn tìm được một cái cái bình nhỏ.

Trong cái bình không có nổi một nén bạc, tất cả đều là đồng tiền nửa đen nửa vàng. Mấy đồng tiền này đại khái cũng lớn như một nguyên tiền ở hiện đại, cấu tạo ngoài tròn trong vuông, mặt trên có khắc bốn chữ “Lương nguyên thông bảo”. Lương triều sao? Giang Miểu nghĩ nghĩ, hình như trong lịch sử cũng có một triều đại gọi là Lương triều, chẳng lẽ hắn xuyên đến cái triều đại này?

Suy nghĩ một hồi không nghĩ ra cái gì, Giang Miểu liền từ bỏ. Hắn ở hiện đại đúng chuẩn học tra, thầy giáo môn lịch sử đã từng dạy cái gì, hắn đều đã trả lại toàn bộ. Chủ yếu là trước kia hắn không biết chính mình sẽ xuyên qua, nếu sớm biết được, hắn chắc chắn sẽ sao chép toàn bộ sách lịch sử học. Chỉ cần dựa vào việc tiên tri, phỏng chừng cũng có thể sống thoải mái không lo ăn uống.

Giang Miểu thở dài, cái này đại khái chính là đến lúc cần dùng thì có bao nhiêu sách cũng cảm thấy không đủ đi!