Chương 250: Không có ca ca không ngủ được?

“Sao ca ca còn không trở lại?” Tiểu Thạch Đầu nhìn sắc trời dần dần trở tối, không khỏi hoảng hốt lên. Bùi Mộc cũng ngẩng đầu xem bầu trời giống nó, sau đó thẳng tắp nhìn chằm chằm cửa phòng, muốn nhìn nó khi nào có thể bị mở ra.

Bùi Triệt nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, liền gọi hộ vệ tới dò hỏi tình huống rõ ràng. Biết được Giang Miểu nói chính là nếu không có việc gì khẩn cấp thì sẽ tận lực chạy về, nếu có việc thì ngày hôm sau mới trở về, Bùi Triệt hơi chút yên lòng.

“Ca ca ngươi hẳn là có việc quấn thân, ta làm người đưa chút đồ ăn tới, các ngươi ăn no rồi ngủ một giấc, ngày mai là có thể nhìn thấy hắn.” Bùi Triệt nói.

Tiểu Thạch Đầu uể oải gật đầu, chờ sau khi hộ vệ cầm theo hộp đồ ăn tiến vào, liền lôi kéo Bùi Mộc đi rửa tay, sau đó bắt đầu ăn cơm. Bùi Triệt hôm nay ăn uống cũng không có khẩu vị gì, chỉ ăn một chút liền buông chiếc đũa, Tiểu Thạch Đầu cùng Bùi Mộc cũng giống vậy, mỗi người chỉ ăn một chút đã nói no rồi.

Bùi Triệt khuyên không được, liền chuẩn bị làm người lại đây thu thập, nghĩ đợi lát nữa đói bụng lại nghĩ cách. Tiểu Thạch Đầu nhìn đồ ăn trên bàn cơ hồ không được động đến, ngửa đầu hỏi: “Bùi Triệt ca ca, những đồ ăn này đều phải đổ đi sao? Ca ca không thích lãng phí nhất ……” Tiểu Thạch Đầu có chút bất an, cảm thấy hôm nay chính mình không quá ngoan. Nó nghĩ, khả năng chính là bởi vì như vậy nên ca ca mới không trở lại.

Bùi Triệt sửng sốt, nghĩ đến tác phong luôn luôn cần kiệm của Giang Miểu. Mỗi lần khi hắn nấu cơm đều ước lượng tốt, mỗi bữa cơm đều có thể vừa lúc ăn xong. Khi ăn ở bên ngoài, hắn cũng sẽ tận lực ăn hết đồ ăn, thật sự ăn không được mới để ở một bên.

“Chúng ta lại ăn thêm một chút, tận lực giảm bớt lãng phí, được không?” Bùi Triệt nhìn về phía hai đứa nhỏ, đề nghị. Rốt cuộc trước đó bọn họ cũng không ăn nhiều ít, có cớ này thì vừa vặn lại làm cho bọn họ ăn thêm chút.

Tiểu Thạch Đầu nghĩ nghĩ, nói một tiếng: “Được.”

Bùi Triệt cùng Tiểu Thạch Đầu bắt đầu ăn cơm, Bùi Mộc ở bên cạnh nhìn, cọ xát một hồi cũng ngồi xuống bên cái bàn. Bùi Triệt lấy một chút cơm cho bé, Bùi Mộc liền cũng ăn theo hai người.

Cơm nước xong sau, Bùi Triệt làm cho bọn họ đi rửa mặt. May mắn Tiểu Thạch Đầu tương đối độc lập, chính mình sẽ nấu nước, bằng không Bùi Triệt đều tưởng suốt đêm hồi phủ, làm Vấn Kinh cùng Thiền Y hỗ trợ chăm hai đứa nhỏ.

Sau một trận binh hoang mã loạn, cuối cùng Bùi Triệt cũng chăm sóc được hai đứa nhỏ, làm cho bọn họ nằm ở trên giường.

“Các ngươi ngủ đi.” Bùi Triệt ngồi ở mép giường, nhìn hai người.

“Bùi Triệt ca ca, ngươi không ngủ sao? Có phải ca ca không ở nên ngươi cũng ngủ không được không?” Tiểu Thạch Đầu lộ ra hai con mắt ở bên ngoài. Nó nhớ tới lần trước khi ngủ dưới đất, nửa đêm nó tỉnh lại một lần, lại phát hiện Bùi Triệt đi lên trên giường ngủ cùng ca ca.

Bùi Triệt có chút xấu hổ, rõ ràng là y không muốn ngủ cùng hai con bạch tuộc con này, giờ bị Tiểu Thạch Đầu nói như vậy, nháy mắt liền cảm thấy có chút quái dị?

“Các ngươi ngủ trước đi, đợi lát nữa ta mệt nhọc thì sẽ ngủ.” Bùi Triệt giúp hai đứa nhỏ đắp chăn, nhìn mí mắt hai người càng ngày càng nặng, cuối cùng khép lại. Y đứng dậy thổi tắt ngọn nến, đi đến thư phòng.