Chương 19: Chẳng lẽ tiếng kêu của hắn có khẩu âm? Mèo không hiểu?

"Đại Hoa? Đại Hoa? Meo meo? Meo ~~” Giang Miểu một bên thăm dò tìm kiếm, một bên nhẹ giọng kêu gọi, hy vọng có thể gọi ra con mèo kia. Cũng không biết nó chạy đi đâu mà dù cho Giang Miểu có gọi nó như thế nào đều không ra.“Giang tiểu ca, ngươi tìm Đại Hoa làm gì vậy?” thanh âm tò mò của Bạch đại tẩu từ phía sau vang lên, dọa cho Giang Miểu nhảy dựng. Trên tay nàng cầm một nắm hành, phía trên còn có bùn đất tươi xốp, có lẽ là nàng vừa mới ngồi ở chỗ kia rút hành, Giang Miểu mới không chú ý tới.

“Bạch đại tẩu,” Giang Miểu cười cười, “Trong phòng của ta có chuột nên muốn cho Đại Hoa đuổi giúp ta, xem có thể tóm được hay không.”

“Vậy à, để ta giúp ngươi gọi nó.” Nói xong, Bạch đại tẩu liền cao giọng hô một câu “Đại Hoa”.

Giang Miểu vừa định nói chính mình đã gọi hồi lâu, lúc này con mèo kia chắc là không ở bên này, liền thấy đầu tường một cái đầu nhỏ vàng vàng dò xét ra tới. Sau khi nhìn thấy Bạch đại tẩu, mèo mập liền nhảy xuống, đi vòng quanh nàng chân cọ cọ, còn đem đầu ngưỡng lên mà kêu một tiếng ngọt ngào, tựa hồ đang muốn nàng vuốt ve nó.

Giang Miểu:?

Chẳng lẽ tiếng kêu của hắn có khẩu âm? Mèo không hiểu?

Bạch đại tẩu bế lên Đại Hoa, đi vào trước cửa phòng Giang Miểu, nói: “Giang tiểu ca, ngươi đi vào trước đem đồ vật dễ vỡ cất đi, bằng không đợi lát nữa động tĩnh Đại Hoa bắt chuột lớn làm đổ vỡ đồ đạc của ngươi.”

Giang Miểu vội vàng đi vào đem ấm trà linh tinh cất vào trong ngăn tủ, sau đó lại lại đi ra.

Bạch đại tẩu đem Đại Hoa bỏ vào trong phòng, sau đó đứng bên ngoài giữ chặt cửa: “Đại Hoa bắt chuột rất lợi hại, quá nửa cái canh giờ lại vào xem, nếu có chuột, khẳng định nó có thể bắt được.”

“Bạch đại tẩu, thật cảm ơn ngài!” Giang Miểu rất là cảm kích.

Bạch đại tẩu sang sảng mà cười một tiếng: “Cảm ơn cái gì chứ, lại không phải ta giúp ngươi bắt chuột. Đến nỗi Đại Hoa, nghe mẹ chồng ta nói, không phải hôm qua nó ăn vụng cá nhà ngươi sao? Giúp ngươi bắt con chuột cũng là nên làm.”

Nói xong, nàng liền đi rồi.

Giang Miểu tiến lên vài bước, lỗ tai dán ở trên cửa muốn nghe xem động tĩnh, nhưng bên trong cũng không có một chút thanh âm nào.

Cũng không thể đứng ở cửa chờ mãi, Giang Miểu dứt khoát lại đi trên đường đi dạo một vòng, khi trở về, trên tay còn cầm theo một chuỗi cá con.

Lúc này đã qua đi nửa canh giờ, Giang Miểu mang tâm tình thấp thỏm, thật cẩn thận mà mở ra cửa.

Đại Hoa ngồi xổm ngồi ở cửa, bình tĩnh nâng lên một chân trước liếʍ láp. Thấy cửa mở ra, nó cao ngạo mà kêu một tiếng, chậm rì rì mà đứng dậy đi qua bên người Giang Miểu.

Nhìn chuột lớn đã chết nằm trên mặt đất, Giang Miểu cực kỳ vui lòng cấp chủ tử mèo dâng lên một đám cá con mới mẻ.