Chương 12: Thấy mặt hắn liền chạy

Qua canh năm sáng ngày hôm sau, bên ngoài còn chưa có một tia ánh sáng, Giang Miểu đã thức dậy, sờ bên cạnh cái bàn tìm được ngọn nến, hắn lấy mồi lửa thắp sáng.

Rồi sau đổ nước vào trong nồi, đem bánh bao đã gói sẵn ngày hôm qua lên nồi hấp. Tiếng lửa lách tách vang dưới bếp, Giang Miểu ngồi ở phía trước mặt, ngáp dài một cái ủ rũ. Ban đêm ở trên giường lạnh đến mức không ngủ được, hiện tại được ánh lửa ấm áp sưởi ấm làm cho hắn có chút mệt rã rời.

Mùi hương bánh bao rất nhanh đã thổi tới, Giang Miểu mở ra l*иg hấp, dùng chiếc đũa đè đè mặt ngoài, phát hiện bánh đã chín, hắn đem l*иg hấp bưng lên đặt ở một bên quang gánh, sau đó lại đem mồi lửa từ bếp lò đặt phía dưới một lò sắt dùng để giữ ấm bánh bao.

Lúc này chân trời đã có vệt sáng trắng, Giang Miểu nhanh chóng dùng nước lạnh súc miệng rửa mặt. Tuy bị lạnh đến giật mình, nhưng đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn nhặt hai cái bánh bao ra ăn cùng với nước lạnh. Cổ đại có điểm này là không tốt, muốn uống chút nước ấm đều khi cần dùng còn phải đi đun, không có gì giữ nhiệt. Tuy có nhiều người sẽ không để ý mà trực tiếp uống nước hấp bánh bao, nhưng Giang Miểu vẫn có chút ghét bỏ.

Sau khi thu thập thỏa đáng mọi thứ xong, Giang Miểu cẩn thận khiêng đòn gánh đi ra ngoài. Ra cửa hông, đi qua chỗ ngoặt là đến phố Ích Phong. Lúc này trên đường đã có rất nhiều người, các sạp hàng cũng bày xong hết, Giang Miểu nhìn quanh bốn phía, sau đó khiêng đòn gánh đi tới bên cạnh một quán bán tào phớ.

Ông lão bán tào phớ híp mắt nhìn hắn thật lâu mới nhận ra hắn: “Ngươi là tiểu ca bán bánh bao lúc trước sao? Sao lại đặt quầy ở chỗ này?”

Giang Miểu vừa bày hàng, vừa cười nói: “Nơi này cách chỗ ở của cháu gần hơn một chút, sau này sẽ bày quán ở đây, lão bá không ngại chứ?”

Ông lão kia vẫy vẫy tay: “Chúng ta không bán cùng loại hàng, ngươi bày quán chỗ này cũng không sao.” Nếu là cùng một loại hàng, thì sẽ không thoải mái một chút.

Giang Miểu ở hiện đại cũng từng làm một ít sinh ý, tự nhiên cũng rõ ràng ý tứ trong lời nói kia, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn đặt quầy ở nơi này.

Theo hắn thì tào phớ là đồ nước, bánh bao lại là đồ khô, hai cái kết hợp lại mới là một bữa sáng hoàn mỹ. Hắn cùng lão bá có thể cùng nhau phát triển, tiện cho khách hàng, bọn họ cũng có lợi ích thực tế.

Mười lăm phút sau, Giang Miểu bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh, đã nói cùng nhau phát triển, nhưng sao lại chỉ có tào phớ bay lên một mình?

Khách nhân qua lại đều chỉ mua tào phớ, bọn họ tình nguyện đi xa một chút mua bánh nướng màn thầu để ăn cũng không chịu mua bánh bao ở quầy của hắn.

Cái này làm cho Giang Miểu nghĩ trăm lần cũng không ra, hắn nhìn quanh bốn phía, sau đó đi đến một cái kết luận, hắn cảm thấy nguyên nhân đại khái là vì mình không mở nắp l*иg hấp ra, mọi người không ngửi được mùi hương. Vì thế, hắn đem nắp l*иg hấp mở hé ra một chút đủ làm cho hương thơm bánh bao theo theo gió thổi vào trong mũi mọi người.

Phương pháp này quả nhiên có hiệu quả, mọi người đi lại trên đường sau khi ngửi được kia một mùi hương thơm ngon, đều quay đầu tìm nơi phát ra mùi này. Nhưng đợi đến khi tìm được đến trước quầy của hắn, lại nhìn hắn vài lần sau đó đều dứt khoát quay đi.