Chương 8: Ẩn sau khuôn mặt lạnh lùng là vẻ mặt hơi bối rối

“Cái mũ——”

“Phùng Gia Nguyên, cái mũ của em——”

Cô giáo Chu dịu dàng vội vàng nhặt từ dưới đất lên, chạy đến, giữ lấy Phùng Gia Nguyên rồi giúp cô đội lại, cười nói: “Bố mẹ em đến đón em rồi, em có vui không?”

Phùng Gia Nguyên vui đến mức đỏ bừng cả mặt, như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu, “Vui lắm ạ!!”

Bố mẹ cùng đến đón tan học, chuyên này không bạn nhỏ nào là không vui cả, cô bé chỉ muốn nhảy cẫng lên tại chỗ thôi!

Mỗi ngày khi về nhà bà nội, cô bé đều hỏi bố mẹ bao giờ về.

Bà nội luôn nói, sắp rồi, sắp rồi.

Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, cô bé lại nghiêm túc hỏi một lần nữa, “Bà Trịnh, khi nào bố mẹ con mới về, con muốn câu trả lời chính xác cơ.”

“Bà nội của con bảo đảm, hôm nay bố mẹ con sẽ về. Chỉ cần con đi học về là sẽ gặp họ.”

Cô giáo Chu thấy bộ dạng này của cô bé, mỉm cười vỗ vỗ vào cặp sách của cô, “Đi đi nào.”

Sau khi quẹt thẻ ra khỏi cửa an ninh, Phùng Gia Nguyên đột nhiên bắt đầu thấy ngượng ngùng, cô bé thực sự rất xấu hổ, cảm thấy rất lâu rồi không gặp bố mẹ, trong lòng vui không thể tả, nhưng lại có chút chần chừ. Cảm xúc của Quý Thanh Vũ dâng lên tận cổ, không cần phải chuẩn bị tâm lý gì cả, bản năng của cơ thể này khiến cô tiến lên một bước, ôm lấy đầu cô bé, hôn lêи đỉиɦ đầu.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ mẹ, Phùng Gia Nguyên cũng không thấy ngại nữa, đưa tay ra, ôm chặt eo của Quý Thanh Vũ, dùng đầu cọ cọ, “Mẹ, trên người mẹ vẫn ngọt như mọi ngày!”

Phùng Thành Tắc đứng bên cạnh nhìn.

Tay anh thả lỏng bên người, khẽ động đậy, nhưng lại không thể tiến tới.

Anh biết cô bé này là con gái mình, nhưng anh thực sự không thể như Quý Thanh Vũ mà ôm chầm lấy cô bé.

Thế là trong mắt người khác là cảnh tượng như thế này, con gái ôm chặt mẹ, còn người bố thì đứng im như một bức tượng.

Rõ ràng Phùng Gia Nguyên cũng rất thân thiết với bố, sau khi thả tay ôm mẹ ra, cô bé ngước lên nhìn người bố cao lớn như núi của mình, nở nụ cười toe toét, sự ngượng ngùng đã tan biến trong cái ôm vừa rồi, cô bé bất ngờ ôm lấy chân bố.

“Bố! Con cũng nhớ bố lắm!”

Phùng Thành Tắc cúi đầu nhìn “đồ trang trí chân” này, bắp đùi được bọc trong quần âu bắt đầu căng lên, khuôn mặt lạnh lùng nhưng bên trong lại chứa vài phần lúng túng.

May mắn là cổng trường mẫu giáo rất nhộn nhịp, không cần anh phải phản ứng ngay, các bạn nhỏ lớp Hoa Hồng cũng lần lượt đi ra, tíu tít chào hỏi, trò chuyện với Phùng Gia Nguyên: “Phùng Gia Nguyên! Hôm nay bố mẹ bạn đến đón bạn này!”

“Phùng Gia Nguyên, hôm nay là sinh nhật bạn à?”

“Chúc mừng sinh nhật chủ thượng!”

Các bạn nhỏ ngưỡng mộ lắm, đây là đãi ngộ ngang tầm với Tết, một năm có khi chẳng được một lần.

Nếu không phải sinh nhật thì các bạn ấy không phục đâu!

Phùng Gia Nguyên tết tóc đuôi sam đáng yêu, đắc ý nói: “Đâu có phải sinh nhật mình đâu~”

Một người mẹ khác cười không ngớt, nói, “Từ Dật Xuyên, sao con gọi Phùng Gia Nguyên là chủ thượng, học ở đâu thế?”

“Cậu ấy là chủ thượng của con mà.”

Bố mẹ Từ Dật Xuyên cũng đi công tác nước ngoài, thời gian này cậu bé được gửi về nhà ông bà ngoại, ông ngoại xem phim truyền hình mỗi ngày. Cậu bé nghe thấy hai từ “chủ thượng”, “chủ công” thấy thật oai phong, rất hợp với Phùng Gia Nguyên.

Cậu ta tự nhận Phùng Gia Nguyên làm chủ thượng, chủ công.

Mấy vị phụ huynh đều bị cậu bé chọc cười, ông bà hai bên tóc bạc trắng nhưng tinh thần minh mẫn cũng rất tự hào, “Thằng nhóc này về nhà suốt ngày Phùng Gia Nguyên thế này, Phùng Gia Nguyên thế kia.”

Quý Thanh Vũ cười đến sắp cứng cả miệng.

Mặc dù cô không bị sợ xã giao, nhưng đối diện với những ông bố bà mẹ, ông bà này, thực sự cô không quen. Ngoài cười ra cô chẳng thể làm gì khác.

Lén nhìn người bên cạnh như bức tượng Phùng Thành Tắc, cô thực sự ngưỡng mộ, có lẽ hình tượng của “ông bố tổng tài” của anh đã nằm ở đó, cho dù anh không nói chuyện với ai, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng chẳng ai thấy kỳ lạ, kể cả cục cưng Gia Nguyên đang muốn bám dính lấy anh.

Lớp nhỏ tan học, lớp giữa và lớp lớn cũng đang chờ.

Các phụ huynh không muốn chắn đường ở cổng trường, vội vàng tạm biệt, dắt tay con về phía bãi đậu xe, sợ trễ một chút giao thông sẽ bắt đầu ùn tắc, khiến việc về nhà bị trì hoãn.

“Phùng Gia Nguyên, mai gặp lại nhé!”

“Phùng Gia Nguyên, tối nay gọi điện cho mình nhé, không thì mình không làm bạn thân của bạn nữa đâu.”

Mấy cô cậu nhóc ríu rít rồi cũng tan dần.

Sau khi Phùng Thành Tắc bình tĩnh lại, anh chần chừ vươn tay ra, đặt lên đầu nhỏ của Phùng Gia Nguyên, xoa nhẹ, mái tóc mềm mại chạm vào lòng bàn tay anh, hơi nhột, đôi mắt thường ngày bình tĩnh vô ba giờ lại mang chút ý cười, anh không còn do dự, cúi người, khẽ nâng cô bé lên.

Năm nay Phùng Gia Nguyên gần bốn tuổi, thuộc tuýp trẻ em hơi mũm mĩm, Phùng Thành Tắc dễ dàng bế cô bé lên, cô bé cũng ôm lấy cổ anh, chu môi, in một nụ hôn ướŧ áŧ lên má anh.

Bất ngờ bị con gái hôn như vậy, Phùng Thành Tắc: “……”

“Mẹ ơi~”

Quý Thanh Vũ tiến lại gần, còn tưởng cô bé có chuyện gì, ai ngờ, nhìn bé trông có vẻ mập nhưng thân thể lại rất linh hoạt, xoay người, đưa tay ra, nâng khuôn mặt của mẹ lên, đôi mắt tròn xoe ngó nghiêng, hỏi: “Mẹ hôm nay có trang điểm không?”

“Có, sao vậy con?”

Phùng Gia Nguyên đưa tay phải che miệng, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Vậy con không thể hôn mặt mẹ rồi.”

Mẹ đã nói trang điểm rồi thì không được hôn, vì có thể bị bệnh phải tiêm.

Nhưng cô bé thấy bố đã hôn, cô bé hỏi mẹ, tại sao bố có thể hôn, còn cô bé thì không.

Mẹ nói một câu, cô bé không nhớ rõ lắm, hình như là nói bố có thể sống đến một ngàn tuổi, nên bị bệnh cũng không sao.

Quý Thanh Vũ kiềm chế không xoa má con gái, cô vẫn chưa vào vai làm mẹ, nhìn Gia Uyên bảo bối giống như một dì kỳ lạ nhìn thấy em bé đáng yêu, cố ý trêu: “Vậy phải làm sao đây?”

Phùng Gia Nguyên kéo tay mẹ, đặt một nụ hôn kêu “chụt” lên mu bàn tay.

Cô cảm thấy nhột, không nhịn được bật cười.

Ánh mắt của Phùng Thành Tắc chậm rãi dời đến tay của Quý Thanh Vũ, dường như đang kiểm tra từ xa xem có sạch sẽ không.

Quý Thanh Vũ đối diện với ánh mắt của anh: “……”

Khoan đã?

Đó là ánh mắt gì vậy??

“Đi thôi.”

Phùng Thành Tắc cất giọng trầm thấp. Người dưới hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, Quý Thanh Vũ tức giận mà không dám nói, chỉ có thể thu lại nụ cười, đáp lại. Cô thực sự không hiểu không biết, như một người chưa từng để mắt đến cô, có phải vì tiền mà cô cắn răng chịu đựng lấy anh, vậy còn anh, liệu có ai đã dí dao vào cổ anh ép anh lấy cô không?

“Mẹ ơi, nhanh lên nào~”

Phùng Gia Nguyên giục Quý Thanh Vũ mau theo kịp.

Chạm vào khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé, Quý Thanh Vũ đột nhiên có một suy đoán táo bạo: Cô đã xuyên đến năm năm sau, trống năm năm, Gia Uyên bảo bối năm nay bốn tuổi, không lẽ là……

Tình một đêm trong truyền thuyết?

Nếu thật sự như vậy, ai phóng túng hơn ai, ai vô đạo đức hơn ai, rõ như ban ngày. Với khoảng cách về thể lực, kinh tế, địa vị xã hội của họ, liệu cô có khả năng cướp đoạt tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thăng là Phùng tổng không?

“Theo kịp nào.” Phùng Thành Tắc không nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp, anh vẫn chưa quen với việc ở riêng với con nhỏ, nên đi chậm lại chờ Quý Thanh Vũ.

Nghe ba chữ không chút lên xuống, như một mệnh lệnh, Quý Thanh Vũ giật mình, gạt bỏ hết những suy nghĩ lẫn lộn trong đầu: “Đến ngay đây.”

Không nghi giờ gì, cảnh tượng ba người nhà bọn họ thực sự quá đẹp mắt. Khi đến khu đậu xe, Quý Thanh Vũ phát hiện, không chỉ có xe nhà họ rất ngầu, mà các xe khác cũng rất bắt mắt, có xe công chúa Elsa, có xe Stella Lou, thậm chí có cả xe Peppa Pig……

Mấy đứa trẻ này thực sự hạnh phúc quá.

Quý Thanh Vũ quay đầu nhìn lại, vừa lên xe liền chứng kiến cảnh Phùng Thành Tắc lóng ngóng, cô suýt nữa thì cười ra tiếng, cục cưng Gia Nguyên đã nhanh chóng leo lên ghế an toàn, thuần thục cài dây an toàn, không cho bố tổng có cơ hội thể hiện.

“Mẹ ơi, mẹ có mang quà cho con không?” Phùng Gia Nguyên sốt ruột quay đầu hỏi.

Từ góc nhìn của Quý Thanh Vũ, cô chỉ thấy nửa mặt của con gái, “Tất nhiên là có rồi.”

“Là gì vậy, là gì vậy?”

Quý Thanh Vũ thấy trong vali có quà, nhưng vẫn không chắc chắn, cô đáp: “Mẹ mang cho con sôcôla, còn bố……”

Cô nhìn sang Phùng Thành Tắc bên cạnh, bốn mắt chạm nhau, cô dùng khẩu hình nhắc nhở anh, “Hộp nhạc xem như anh tặng.”

Rốt cuộc ai mua sôcôla, ai mua hộp nhạc, tạm thời chưa rõ, bây giờ chỉ có thể phân chia qua loa, cho qua chuyện.

“Hay quá, con thích sôcôla! Vậy bố mua gì cho con?” Phùng Gia Nguyên vội vàng hỏi tiếp, cô bé thích nhận quà nhất!

May mà cô bé ngồi phía trước, lại bị buộc trên ghế an toàn, nên không thấy được bố mẹ đang dùng ánh mắt và khẩu hình tạm thời ăn ý trao đổi với nhau, nếu không Gia Uyên bảo bối sẽ phát hiện ra ngay.

Phùng Thành Tắc không nhìn rõ Quý Thanh Vũ diễn đạt ý gì, anh nhíu mày, tai bên nghe thấy giọng nói chờ đợi hào hứng của con gái.

Quý Thanh Vũ lại xích lại gần anh, “Hộp nhạc.”

“Là hộp nhạc.” Phùng Thành Tắc nhìn cô chăm chú, giọng trầm thấp.

Tiết mục này, khiến khoảng cách giữa hai người lại gần hơn. Anh nhìn chăm chú vào đôi môi hé mở của cô, ánh mắt dời dần, sâu lắng đối diện với cô. Khi cô xích lại gần, vạt váy của cô rơi trên giày da của anh, từng sợi từng sợi khí tức vương vấn trong khoang mũi.

Quý Thanh Vũ sững lại, như bị ánh mắt lạnh lùng sâu lắng của anh ép lùi, cô vội vàng tựa lưng vào ghế, ngồi thẳng lại, trong lòng khó chịu không thôi. Dù cho năm năm sau anh là chồng của cô, họ có con, nhưng điều này không thay đổi được bản chất họ thực ra là người xa lạ, không hề quen thuộc.

Phùng Thành Tắc nuốt nước bọt, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt lại.

Anh cảm thấy khó xử không biết từ đâu.

Nhưng anh chắc chắn, anh chỉ tạm thời chưa kiểm soát được cơ thể này mà thôi. Cơ thể này bị cô mê hoặc, cô xích lại gần, mắt mũi anh sẽ không kiểm soát được mà nhìn cô, ngửi cô. Nhưng anh xác định bản thân không có ý nghĩ gì với cô, nên anh không nên bị thói quen điều khiển.