“Cái mũ——”
“Phùng Gia Nguyên, cái mũ của em——”
Cô giáo Chu dịu dàng vội vàng nhặt từ dưới đất lên, chạy đến, giữ lấy Phùng Gia Nguyên rồi giúp cô đội lại, cười nói: “Bố mẹ em đến đón em rồi, em có vui không?”
Phùng Gia Nguyên vui đến mức đỏ bừng cả mặt, như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu, “Vui lắm ạ!!”
Bố mẹ cùng đến đón tan học, chuyên này không bạn nhỏ nào là không vui cả, cô bé chỉ muốn nhảy cẫng lên tại chỗ thôi!
Mỗi ngày khi về nhà bà nội, cô bé đều hỏi bố mẹ bao giờ về.
Bà nội luôn nói, sắp rồi, sắp rồi.
Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, cô bé lại nghiêm túc hỏi một lần nữa, “Bà Trịnh, khi nào bố mẹ con mới về, con muốn câu trả lời chính xác cơ.”
“Bà nội của con bảo đảm, hôm nay bố mẹ con sẽ về. Chỉ cần con đi học về là sẽ gặp họ.”
Cô giáo Chu thấy bộ dạng này của cô bé, mỉm cười vỗ vỗ vào cặp sách của cô, “Đi đi nào.”
Sau khi quẹt thẻ ra khỏi cửa an ninh, Phùng Gia Nguyên đột nhiên bắt đầu thấy ngượng ngùng, cô bé thực sự rất xấu hổ, cảm thấy rất lâu rồi không gặp bố mẹ, trong lòng vui không thể tả, nhưng lại có chút chần chừ. Cảm xúc của Quý Thanh Vũ dâng lên tận cổ, không cần phải chuẩn bị tâm lý gì cả, bản năng của cơ thể này khiến cô tiến lên một bước, ôm lấy đầu cô bé, hôn lêи đỉиɦ đầu.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ mẹ, Phùng Gia Nguyên cũng không thấy ngại nữa, đưa tay ra, ôm chặt eo của Quý Thanh Vũ, dùng đầu cọ cọ, “Mẹ, trên người mẹ vẫn ngọt như mọi ngày!”
Phùng Thành Tắc đứng bên cạnh nhìn.
Tay anh thả lỏng bên người, khẽ động đậy, nhưng lại không thể tiến tới.
Anh biết cô bé này là con gái mình, nhưng anh thực sự không thể như Quý Thanh Vũ mà ôm chầm lấy cô bé.
Thế là trong mắt người khác là cảnh tượng như thế này, con gái ôm chặt mẹ, còn người bố thì đứng im như một bức tượng.
Rõ ràng Phùng Gia Nguyên cũng rất thân thiết với bố, sau khi thả tay ôm mẹ ra, cô bé ngước lên nhìn người bố cao lớn như núi của mình, nở nụ cười toe toét, sự ngượng ngùng đã tan biến trong cái ôm vừa rồi, cô bé bất ngờ ôm lấy chân bố.
“Bố! Con cũng nhớ bố lắm!”
Phùng Thành Tắc cúi đầu nhìn “đồ trang trí chân” này, bắp đùi được bọc trong quần âu bắt đầu căng lên, khuôn mặt lạnh lùng nhưng bên trong lại chứa vài phần lúng túng.
May mắn là cổng trường mẫu giáo rất nhộn nhịp, không cần anh phải phản ứng ngay, các bạn nhỏ lớp Hoa Hồng cũng lần lượt đi ra, tíu tít chào hỏi, trò chuyện với Phùng Gia Nguyên: “Phùng Gia Nguyên! Hôm nay bố mẹ bạn đến đón bạn này!”
“Phùng Gia Nguyên, hôm nay là sinh nhật bạn à?”
“Chúc mừng sinh nhật chủ thượng!”
Các bạn nhỏ ngưỡng mộ lắm, đây là đãi ngộ ngang tầm với Tết, một năm có khi chẳng được một lần.
Nếu không phải sinh nhật thì các bạn ấy không phục đâu!
Phùng Gia Nguyên tết tóc đuôi sam đáng yêu, đắc ý nói: “Đâu có phải sinh nhật mình đâu~”
Một người mẹ khác cười không ngớt, nói, “Từ Dật Xuyên, sao con gọi Phùng Gia Nguyên là chủ thượng, học ở đâu thế?”
“Cậu ấy là chủ thượng của con mà.”
Bố mẹ Từ Dật Xuyên cũng đi công tác nước ngoài, thời gian này cậu bé được gửi về nhà ông bà ngoại, ông ngoại xem phim truyền hình mỗi ngày. Cậu bé nghe thấy hai từ “chủ thượng”, “chủ công” thấy thật oai phong, rất hợp với Phùng Gia Nguyên.
Cậu ta tự nhận Phùng Gia Nguyên làm chủ thượng, chủ công.
Mấy vị phụ huynh đều bị cậu bé chọc cười, ông bà hai bên tóc bạc trắng nhưng tinh thần minh mẫn cũng rất tự hào, “Thằng nhóc này về nhà suốt ngày Phùng Gia Nguyên thế này, Phùng Gia Nguyên thế kia.”
Quý Thanh Vũ cười đến sắp cứng cả miệng.
Mặc dù cô không bị sợ xã giao, nhưng đối diện với những ông bố bà mẹ, ông bà này, thực sự cô không quen. Ngoài cười ra cô chẳng thể làm gì khác.
Lén nhìn người bên cạnh như bức tượng Phùng Thành Tắc, cô thực sự ngưỡng mộ, có lẽ hình tượng của “ông bố tổng tài” của anh đã nằm ở đó, cho dù anh không nói chuyện với ai, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng chẳng ai thấy kỳ lạ, kể cả cục cưng Gia Nguyên đang muốn bám dính lấy anh.
Lớp nhỏ tan học, lớp giữa và lớp lớn cũng đang chờ.
Các phụ huynh không muốn chắn đường ở cổng trường, vội vàng tạm biệt, dắt tay con về phía bãi đậu xe, sợ trễ một chút giao thông sẽ bắt đầu ùn tắc, khiến việc về nhà bị trì hoãn.
“Phùng Gia Nguyên, mai gặp lại nhé!”
“Phùng Gia Nguyên, tối nay gọi điện cho mình nhé, không thì mình không làm bạn thân của bạn nữa đâu.”
Mấy cô cậu nhóc ríu rít rồi cũng tan dần.