Chương 2: Nếu đây không phải là một giấc mơ thì anh và Quý Thanh Vũ đã xuyên đến năm năm sau

"Gì cơ?”

Phùng Thành Tắc nghiến chặt quai hàm, liếc nhìn trợ lý mới nhậm chức này.

Quý Thanh Vũ cũng chớp mắt, lẽ nào máy bay riêng khác với máy bay hành khách sao? Nếu không sao cô lại nghe nhầm, chẳng hạn như, người đàn ông trước mắt gọi cô là phu nhân? Gọi cô á?

Trợ lý Trương ngớ người: “Quản gia Dương nói, tiểu thư tâm trạng không tốt, đã làm loạn hai ngày rồi.”

Dù lần này là đi công tác, nhưng trẻ con không phải là sinh vật hiểu lý lẽ. Thấy ba mẹ bỏ đi, cô bé chỉ có thể ở nhà khóc rất lâu. Đại tiểu thư nhà họ Phùng hiện tại mới học mẫu giáo vậy thôi chứ cô bé rất tinh ranh, mỗi ngày đều hiên ngang kiểm tra tủ quần áo của ba mẹ, thiếu bộ nào cũng không qua mắt được cô bé.

Đặc biệt là bồn rửa mặt trong phòng tắm và bàn trang điểm của mẹ, có bao nhiêu chai lọ cô bé đều biết rõ.

Trước ba tuổi còn có thể lừa cô bé, nhưng sau một năm học mẫu giáo, cô bé biết hết! Ba mẹ đi chơi!

Ba nói là công tác, vậy tại sao phải đưa mẹ đi cùng?

Ba nói: "Mẹ là thư ký của ba."

Câu này chỉ lừa được cô bé ba tuổi. Năm nay đã bốn tuổi rồi, cô bé không tin nữa.

Bởi vì mỗi lần ba nói câu này, mẹ đều véo tay ba. Chỉ cần mẹ làm động tác này, tức là ba đang nói dối.

...

Tiểu thư?

Anh không có em gái, em họ hay chị họ nào đang học mẫu giáo cả.

Từ lúc tỉnh dậy trên máy bay, Phùng Thành Tắc đã cảm thấy không đúng.

Rõ ràng anh đang ở văn phòng xử lý một email từ nước ngoài. Cha mẹ còn gọi điện thúc giục anh mau về nhà, vì hôm nay là ngày đầu tiên em trai đưa bạn gái về nhà. Bất kể cô gái đó thế nào, họ cũng phải tỏ thái độ tôn trọng, nếu không, cả gia đình làm khó một cô gái vừa tốt nghiệp thì hoàn toàn không hợp lý.

Phùng Thành Tắc mỗi ngày vừa mở mắt dậy đã phải xử lý nhiều việc, anh không muốn lãng phí thời gian quý báu vào một cuộc gặp vô nghĩa. Anh hiểu em trai mình, từ nhỏ đến lớn đối với mọi thứ chỉ nhiệt tình có ba phút, khi muốn thì nhất định phải có, có rồi chưa được bao lâu lại chán, anh không nghĩ em trai sẽ có tương lai dài lâu với cô gái họ Quý – người vợ chưa cưới của em trai mà anh mới gặp.

Nghĩ vậy, nhưng anh vẫn trả lời "Được." trong điện thoại.

Vậy làm sao có thể giây trước còn ở văn phòng, giây sau đã ở giữa không trung?

Quý Thanh Vũ ngồi đối diện rõ ràng cũng đầy thắc mắc. Khi cô định mở miệng bày tỏ sự kinh ngạc, anh ấy lên tiếng ngăn cô: “Kiểm tra điện thoại xem.”

Quý Thanh Vũ lo lắng: “Đây không phải điện thoại của tôi.”

Ốp điện thoại của cô mới thay chưa lâu, còn có dòng chữ an ủi - Không sao, có chuyện gì thì Bồ Tát sẽ phù hộ tôi.

Bây giờ điện thoại trên bàn trơn tru, không có ốp.

Tiêu xài hoang phí thế này, rõ ràng không phải điện thoại của cô.

Đợi đã…

Đây là mẫu mới nhất sao? Sao cô chưa từng thấy.

"Tôi đoán là của cô." Phùng Thành Tắc không có biểu hiện thừa thãi nào trên mặt.

Anh ấy và Phùng Dục quả không hổ là anh em ruột, nét mặt rất giống nhau, nhưng một người điển trai thoải mái, một người lạnh lùng nghiêm nghị, áp lực ngập tràn khiến cô không nhịn được co rúm lại. Tình cảnh bây giờ kỳ lạ đến mức cánh tay trắng trẻo của cô nổi hết da gà, cô không ngu ngốc, lúc này cũng nhận ra cảnh này kỳ lạ đến kinh khủng.

“Thật sự không phải điện thoại của tôi…”

Quý Thanh Vũ thực sự không dám.

Cô sợ đây là đạo cụ kích hoạt điều kiện tử vong. Đây là đâu? Trên không trung, trên máy bay đó. Bên cạnh có ai? Phùng Thành Tắc đó. Dù muốn chạy trốn, cô cũng không dám nhảy khỏi máy bay —

Phùng Thành Tắc nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô, đưa tay lấy điện thoại, hỏi: "Bình thường cô đặt mật mã thế nào?"

Quý Thanh Vũ buột miệng theo phản xạ: “Sáu số tám.”

“……” Anh cụp mắt, ngón tay thon dài bấm trên màn hình.

Xung quanh quá yên tĩnh, Quý Thanh Vũ có thể nghe thấy âm thanh bấm phím.

Điện thoại mở khóa.

Phùng Thành Tắc ngẩn người, đột nhiên phát hiện, màn hình điện thoại là một bức ảnh, trong ảnh, người đàn ông ôm nhẹ người phụ nữ, còn có một cô bé nhỏ xinh cũng rúc vào lòng người phụ nữ, ai nhìn cũng thấy đây là một gia đình ba người hạnh phúc.

Tuy nhiên.

Người đàn ông trong ảnh là anh, người phụ nữ là bạn gái của em trai anh.

“Anh sao thế?” Quý Thanh Vũ thấy anh ấy chăm chăm nhìn điện thoại, như bị ai điểm huyệt, mãi không nhúc nhích gì.

Nếu không phải sợ anh thì cô đã giơ tay vẫy trước mắt anh rồi.

Phùng Thành Tắc gắng gượng kìm nén nội tâm đang cuộn trào như bão, nhắm mắt lại, mở mắt ra, vẫn là bức ảnh này. Cổ họng anh ấy lên xuống vài cái, ngón tay run rẩy ấn vào lịch điện thoại, hiển thị ngày tháng hôm nay.

Vậy nên, nếu đây không phải là một giấc mơ thì anh và Quý Thanh Vũ đã đến năm năm sau.

Anh hít sâu một hơi, thậm chí còn nghĩ, ai to gan dám giỡn kiểu này với anh? Nhưng anh cũng biết rõ, đây không phải là trò đùa, có lẽ cũng không phải mơ, mà là sự thật.

Anh không thể bỏ qua ánh mắt sốt ruột của Quý Thanh Vũ, chậm rãi đưa điện thoại về phía cô, giọng điệu âm trầm, “Cô tự xem đi.”