Sau khi Phùng Thành Tắc bình tĩnh lại, anh chần chừ vươn tay ra, đặt lên đầu nhỏ của Phùng Gia Nguyên, xoa nhẹ, mái tóc mềm mại chạm vào lòng bàn tay anh, hơi nhột, đôi mắt thường ngày bình tĩnh vô ba giờ lại mang chút ý cười, anh không còn do dự, cúi người, khẽ nâng cô bé lên.
Năm nay Phùng Gia Nguyên gần bốn tuổi, thuộc tuýp trẻ em hơi mũm mĩm, Phùng Thành Tắc dễ dàng bế cô bé lên, cô bé cũng ôm lấy cổ anh, chu môi, in một nụ hôn ướŧ áŧ lên má anh.
Bất ngờ bị con gái hôn như vậy, Phùng Thành Tắc: “……”
“Mẹ ơi~”
Quý Thanh Vũ tiến lại gần, còn tưởng cô bé có chuyện gì, ai ngờ, nhìn bé trông có vẻ mập nhưng thân thể lại rất linh hoạt, xoay người, đưa tay ra, nâng khuôn mặt của mẹ lên, đôi mắt tròn xoe ngó nghiêng, hỏi: “Mẹ hôm nay có trang điểm không?”
“Có, sao vậy con?”
Phùng Gia Nguyên đưa tay phải che miệng, vẻ mặt tiếc nuối nói: “Vậy con không thể hôn mặt mẹ rồi.”
Mẹ đã nói trang điểm rồi thì không được hôn, vì có thể bị bệnh phải tiêm.
Nhưng cô bé thấy bố đã hôn, cô bé hỏi mẹ, tại sao bố có thể hôn, còn cô bé thì không.
Mẹ nói một câu, cô bé không nhớ rõ lắm, hình như là nói bố có thể sống đến một ngàn tuổi, nên bị bệnh cũng không sao.
Quý Thanh Vũ kiềm chế không xoa má con gái, cô vẫn chưa vào vai làm mẹ, nhìn Gia Uyên bảo bối giống như một dì kỳ lạ nhìn thấy em bé đáng yêu, cố ý trêu: “Vậy phải làm sao đây?”
Phùng Gia Nguyên kéo tay mẹ, đặt một nụ hôn kêu “chụt” lên mu bàn tay.
Cô cảm thấy nhột, không nhịn được bật cười.
Ánh mắt của Phùng Thành Tắc chậm rãi dời đến tay của Quý Thanh Vũ, dường như đang kiểm tra từ xa xem có sạch sẽ không.
Quý Thanh Vũ đối diện với ánh mắt của anh: “……”
Khoan đã?
Đó là ánh mắt gì vậy??
“Đi thôi.”
Phùng Thành Tắc cất giọng trầm thấp. Người dưới hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, Quý Thanh Vũ tức giận mà không dám nói, chỉ có thể thu lại nụ cười, đáp lại. Cô thực sự không hiểu không biết, như một người chưa từng để mắt đến cô, có phải vì tiền mà cô cắn răng chịu đựng lấy anh, vậy còn anh, liệu có ai đã dí dao vào cổ anh ép anh lấy cô không?
“Mẹ ơi, nhanh lên nào~”
Phùng Gia Nguyên giục Quý Thanh Vũ mau theo kịp.
Chạm vào khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé, Quý Thanh Vũ đột nhiên có một suy đoán táo bạo: Cô đã xuyên đến năm năm sau, trống năm năm, Gia Uyên bảo bối năm nay bốn tuổi, không lẽ là……
Tình một đêm trong truyền thuyết?
Nếu thật sự như vậy, ai phóng túng hơn ai, ai vô đạo đức hơn ai, rõ như ban ngày. Với khoảng cách về thể lực, kinh tế, địa vị xã hội của họ, liệu cô có khả năng cướp đoạt tổng giám đốc tập đoàn Dịch Thăng là Phùng tổng không?
“Theo kịp nào.” Phùng Thành Tắc không nghe thấy tiếng giày cao gót lộp cộp, anh vẫn chưa quen với việc ở riêng với con nhỏ, nên đi chậm lại chờ Quý Thanh Vũ.
Nghe ba chữ không chút lên xuống, như một mệnh lệnh, Quý Thanh Vũ giật mình, gạt bỏ hết những suy nghĩ lẫn lộn trong đầu: “Đến ngay đây.”
Không nghi giờ gì, cảnh tượng ba người nhà bọn họ thực sự quá đẹp mắt. Khi đến khu đậu xe, Quý Thanh Vũ phát hiện, không chỉ có xe nhà họ rất ngầu, mà các xe khác cũng rất bắt mắt, có xe công chúa Elsa, có xe Stella Lou, thậm chí có cả xe Peppa Pig……
Mấy đứa trẻ này thực sự hạnh phúc quá.
Quý Thanh Vũ quay đầu nhìn lại, vừa lên xe liền chứng kiến cảnh Phùng Thành Tắc lóng ngóng, cô suýt nữa thì cười ra tiếng, cục cưng Gia Nguyên đã nhanh chóng leo lên ghế an toàn, thuần thục cài dây an toàn, không cho bố tổng có cơ hội thể hiện.
“Mẹ ơi, mẹ có mang quà cho con không?” Phùng Gia Nguyên sốt ruột quay đầu hỏi.
Từ góc nhìn của Quý Thanh Vũ, cô chỉ thấy nửa mặt của con gái, “Tất nhiên là có rồi.”
“Là gì vậy, là gì vậy?”
Quý Thanh Vũ thấy trong vali có quà, nhưng vẫn không chắc chắn, cô đáp: “Mẹ mang cho con chocolate, còn bố……”
Cô nhìn sang Phùng Thành Tắc bên cạnh, bốn mắt chạm nhau, cô dùng khẩu hình nhắc nhở anh, “Hộp nhạc xem như anh tặng.”
Rốt cuộc ai mua chocolate, ai mua hộp nhạc, tạm thời chưa rõ, bây giờ chỉ có thể phân chia qua loa, cho qua chuyện.
“Hay quá, con thích sôcôla! Vậy bố mua gì cho con?” Phùng Gia Nguyên vội vàng hỏi tiếp, cô bé thích nhận quà nhất!
May mà cô bé ngồi phía trước, lại bị buộc trên ghế an toàn, nên không thấy được bố mẹ đang dùng ánh mắt và khẩu hình tạm thời ăn ý trao đổi với nhau, nếu không Gia Uyên bảo bối sẽ phát hiện ra ngay.
Phùng Thành Tắc không nhìn rõ Quý Thanh Vũ diễn đạt ý gì, anh nhíu mày, tai bên nghe thấy giọng nói chờ đợi hào hứng của con gái.
Quý Thanh Vũ lại xích lại gần anh, “Hộp nhạc.”
“Là hộp nhạc.” Phùng Thành Tắc nhìn cô chăm chú, giọng trầm thấp.
Tiết mục này, khiến khoảng cách giữa hai người lại gần hơn. Anh nhìn chăm chú vào đôi môi hé mở của cô, ánh mắt dời dần, sâu lắng đối diện với cô. Khi cô xích lại gần, vạt váy của cô rơi trên giày da của anh, từng sợi từng sợi khí tức vương vấn trong khoang mũi.
Quý Thanh Vũ sững lại, như bị ánh mắt lạnh lùng sâu lắng của anh ép lùi, cô vội vàng tựa lưng vào ghế, ngồi thẳng lại, trong lòng khó chịu không thôi. Dù cho năm năm sau anh là chồng của cô, họ có con, nhưng điều này không thay đổi được bản chất họ thực ra là người xa lạ, không hề quen thuộc.
Phùng Thành Tắc nuốt nước bọt, bàn tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt lại.
Anh cảm thấy khó xử không biết từ đâu.
Nhưng anh chắc chắn, anh chỉ tạm thời chưa kiểm soát được cơ thể này mà thôi. Cơ thể này bị cô mê hoặc, cô xích lại gần, mắt mũi anh sẽ không kiểm soát được mà nhìn cô, ngửi cô. Nhưng anh xác định bản thân không có ý nghĩ gì với cô, nên anh không nên bị thói quen điều khiển.