Chương 1: Nếu đây không phải là một giấc mơ thì anh và Quý Thanh Vũ đã xuyên đến năm năm sau

Từ khi có ký ức, đây là lần đầu tiên Quý Thanh Vũ ngồi trên một chiếc máy bay riêng.

Cô nằm trên chiếc giường mềm mại nhưng không có tâm trạng tạo dáng chụp ảnh để đăng lên Weibo và vòng bạn bè để khoe khoang, chỉ có thể nhắm mắt lại cầu nguyện chân thành để tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, rồi tự an ủi rằng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Sau đó, cô vô thức đưa tay xuống dưới gối, khi chạm vào một vật nhỏ nhắn, cô giật mình kéo nó ra, ngồi bật dậy, không thể tin được mà kêu lên một tiếng.

Dù không ăn thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, huống hồ cô có một bạn cùng phòng đã kinh doanh cửa hàng đồ chơi người lớn từ năm nhất đại học.

Đây chính là món đồ chơi khởi động xuất hiện trong mỗi mỗi cuốn sách đọc trước khi đi ngủ, thích hợp cho thời điểm đêm khuya thanh vắng.

Phải nói rằng, thứ đồ chơi này càng ngày càng tinh xảo.

Nếu không phải dùng thì cô rất vui lòng nghiên cứu kỹ lưỡng.

"… A."

Cô tuyệt vọng ngả lưng ra sau.

Tâm trạng cáu kỉnh vừa mới bình ổn giờ lại cuộn trào, cô uất ức đến mức chỉ biết đấm gối để xả giận.

Hai tiếng trước, khi cô mơ màng tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở trên máy bay, trên bàn có điện thoại, kính râm và hai ly champagne, chưa kịp nhìn xung quanh đã bất ngờ nhìn phải một đôi mắt cũng đang kinh ngạc không khác gì mình.

Cô suýt hét lên!

Bởi vì người đàn ông ngồi đối diện cô là Phùng Thành Tắc.

Phùng Thành Tắc là ai? Chính là anh cả lạnh lùng của bạn trai cô, Phùng Dục.

Ý thức của cô hanh chóng quay trở lại, đột nhiên cô nhớ ra hôm nay là ngày quan trọng mà Phùng Dục đưa cô về ra mắt gia đình. Bạn bè xung quanh đầu nói, cuộc gặp gỡ, quen biết và yêu nhau của họ chính là một bộ tiểu thuyết mary sue kinh điển trên mạng. Năm cuối đại học, nhờ có người giới thiệu, cô được đến thực tập ở phòng nhân sự của tập đoàn Duy Thăng, quen biết với Phùng Dục, người được gọi đùa là tiểu Phùng tổng. Lúc đó anh ấy cứ như đang "vi hành", khác với người anh tài giỏi của mình, anh ấy ít xuất hiện ở nơi công cộng, do đó rất ít người trong tập đoàn biết anh ấy.

Nhưng ở thời đại này, người nghèo giả làm người giàu thì còn có thể qua mắt được chứ người giàu giả làm người nghèo thì khó lắm.

Còn chưa nói đến khí chất của Phùng Dục, trang phục và đồng hồ của anh ấy dù khiêm tốn đến đâu, người có hiểu biết về các mặt hàng xa xỉ cũng có thể nhìn ra ngay rằng đây là một người giàu mà khờ.

Quý Thanh Vũ dám thề với trời rằng lúc đầu cô thực sự không có chút ý định nào với Phùng Dục, bởi vì khi đó cô đang say mê một đàn anh. Cô đâu phải bậc thầy quản lý thời gian, thực tập sinh chính là một viên gạch, ai cần gì thì di chuyển đến đó, mỗi ngày bận rộn đến mức nhìn tòa nhà chọc trời của tập đoàn Duy Thăng là muốn buồn nôn. Thời gian đó cô còn bỏ cả đọc truyện tổng tài bá đạo và thư ký xinh đẹp, sao có thể có thời gian mà chơi trò tình yêu nơi công sở chứ.

Không ngờ cứ cách dăm ba bữa là Phùng Dục lại tới gần cô.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, ngay cả dì lao công cũng biết Phùng Dục đang theo đuổi cô.

Thời gian lâu dần (chỉ cỡ một tháng), trái tim cô lặng lẽ chuyển từ đàn anh sang Phùng Dục. Thôi nào, một anh chàng cao một mét tám, phong cách ăn mặc đẹp, quan tâm hỏi han cô, thỉnh thoảng lại chuyển nhiều tiền, trời nóng thì lái xe đón đưa, trời lạnh thì chở cô bằng mô tô, hôm nay một bó hoa Freud, ngày mai một bó hoa Julietta, việc cô đắm chìm hoàn toàn tự nhiên như việc hít thở.

Thế là cô và Phùng Dục không ngại không ngượng mà bắt đầu mối tình ngọt ngào.

Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, Phùng Dục trực tiếp tặng nhẫn kim cương làm quà, tiện thể đề nghị chính thức đưa cô về ra mắt cha mẹ và anh cả, nếu mọi chuyện suôn sẻ, họ sẽ tổ chức lễ đính hôn vào mùa xuân năm sau.

Cô ngượng ngùng gật đầu.

Tuy nhiên, trong lòng vẫn có chút bất an. Sau khi xác định quan hệ yêu đương, Phùng Dục đã thành thật khai báo gia thế của mình. Biết được bố anh là chủ tịch tập đoàn, anh cả anh là giám đốc điều hành hiện tại là chân cô muốn nhũn cả ra.

Trước đây ngay cả nằm mơ cô cũng không dám mơ lớn thế này.

Đột nhiên cô chỉ cách gia đình hào môn một bước, cô còn có chút mơ hồ.

Phùng Dục biết cô căng thẳng nên sắp xếp một buổi tập dượt trước - gặp anh cả lạnh lùng, trầm mặc uy nghiêm của anh ấy trước.

Gặp một lần, trái tim Quý Thanh Vũ như bị đóng băng. Phùng Thành Tắc căn bản không thèm liếc nhìn cô. Cô nghĩ, nếu có thể nghe thấy suy nghĩ của anh ấy, nhất định sẽ chỉ phát đi phát lại những câu sau đây -

【Từ khu ổ chuột nào đến thế?】

【Nhà họ Phùng đang mở rộng hỗ trợ người nghèo à?】

【Chút nữa đưa em trai đi khám mắt thôi.】

【Tiện thể hỏi xem, có phải bị ai đó bỏ bùa không】

Quý Thanh Vũ: “…”

Gặp phải chuyện này, cô cảm thấy việc ra mắt gia đình kinh khủng chẳng khác gì một mình xông vào điện Diêm La. Cô gầy đi hẳn bốn cân! Cuối cùng cô cắn răng quyết định sống chết cũng phải thử một lần. Ngồi trên xe đến nhà họ Phùng, mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng bên cạnh lại có một chiếc xe đột ngột lao đến, tài xế tránh không kịp, đạp phanh gấp, theo quán tính, đầu cô đập vào lưng ghế phụ, trước mắt tối sầm.

Khi cô mở mắt lần nữa, cô đã ngồi trên chiếc máy bay riêng này.

"… Anh."

Cô mới gọi một tiếng, trong mắt đối phương đã ngập tràn ý dò xét.

Cô lập tức đổi giọng, “Phùng tổng…”

Lúc này, người đàn ông mặc vest bước đến đứng cạnh họ, giọng cung kính nói: “Phùng tổng, phu nhân, dự kiến chiều mai ba giờ chúng ta sẽ hạ cánh ở Cảnh Thành. Quản gia Dương gọi điện hỏi ngài liệu có muốn đến trường mẫu giáo đón tiểu thư tan học về nhà không.”

“Gì cơ?”

Phùng Thành Tắc nghiến chặt quai hàm, liếc nhìn trợ lý mới nhậm chức này.

Quý Thanh Vũ cũng chớp mắt, lẽ nào máy bay riêng khác với máy bay hành khách sao? Nếu không sao cô lại nghe nhầm, chẳng hạn như, người đàn ông trước mắt gọi cô là phu nhân? Gọi cô á?

Trợ lý Trương ngớ người: “Quản gia Dương nói, tiểu thư tâm trạng không tốt, đã làm loạn hai ngày rồi.”

Dù lần này là đi công tác, nhưng trẻ con không phải là sinh vật hiểu lý lẽ. Thấy ba mẹ bỏ đi, cô bé chỉ có thể ở nhà khóc rất lâu. Đại tiểu thư nhà họ Phùng hiện tại mới học mẫu giáo vậy thôi chứ cô bé rất tinh ranh, mỗi ngày đều hiên ngang kiểm tra tủ quần áo của ba mẹ, thiếu bộ nào cũng không qua mắt được cô bé.

Đặc biệt là bồn rửa mặt trong phòng tắm và bàn trang điểm của mẹ, có bao nhiêu chai lọ cô bé đều biết rõ.

Trước ba tuổi còn có thể lừa cô bé, nhưng sau một năm học mẫu giáo, cô bé biết hết! Ba mẹ đi chơi!

Ba nói là công tác, vậy tại sao phải đưa mẹ đi cùng?

Ba nói: "Mẹ là thư ký của ba."

Câu này chỉ lừa được cô bé ba tuổi. Năm nay đã bốn tuổi rồi, cô bé không tin nữa.

Bởi vì mỗi lần ba nói câu này, mẹ đều véo tay ba. Chỉ cần mẹ làm động tác này, tức là ba đang nói dối.

...

Tiểu thư?

Anh không có em gái, em họ hay chị họ nào đang học mẫu giáo cả.

Từ lúc tỉnh dậy trên máy bay, Phùng Thành Tắc đã cảm thấy không đúng.

Rõ ràng anh đang ở văn phòng xử lý một email từ nước ngoài. Cha mẹ còn gọi điện thúc giục anh mau về nhà, vì hôm nay là ngày đầu tiên em trai đưa bạn gái về nhà. Bất kể cô gái đó thế nào, họ cũng phải tỏ thái độ tôn trọng, nếu không, cả gia đình làm khó một cô gái vừa tốt nghiệp thì hoàn toàn không hợp lý.

Phùng Thành Tắc mỗi ngày vừa mở mắt dậy đã phải xử lý nhiều việc, anh không muốn lãng phí thời gian quý báu vào một cuộc gặp vô nghĩa. Anh hiểu em trai mình, từ nhỏ đến lớn đối với mọi thứ chỉ nhiệt tình có ba phút, khi muốn thì nhất định phải có, có rồi chưa được bao lâu lại chán, anh không nghĩ em trai sẽ có tương lai dài lâu với cô gái họ Quý – người vợ chưa cưới của em trai mà anh mới gặp.

Nghĩ vậy, nhưng anh vẫn trả lời "Được." trong điện thoại.

Vậy làm sao có thể giây trước còn ở văn phòng, giây sau đã ở giữa không trung?

Quý Thanh Vũ ngồi đối diện rõ ràng cũng đầy thắc mắc. Khi cô định mở miệng bày tỏ sự kinh ngạc, anh ấy lên tiếng ngăn cô: “Kiểm tra điện thoại xem.”

Quý Thanh Vũ lo lắng: “Đây không phải điện thoại của tôi.”

Ốp điện thoại của cô mới thay chưa lâu, còn có dòng chữ an ủi - Không sao, có chuyện gì thì Bồ Tát sẽ phù hộ tôi.

Bây giờ điện thoại trên bàn trơn tru, không có ốp.

Tiêu xài hoang phí thế này, rõ ràng không phải điện thoại của cô.

Đợi đã…

Đây là mẫu mới nhất sao? Sao cô chưa từng thấy.

"Tôi đoán là của cô." Phùng Thành Tắc không có biểu hiện thừa thãi nào trên mặt.

Anh ấy và Phùng Dục quả không hổ là anh em ruột, nét mặt rất giống nhau, nhưng một người điển trai thoải mái, một người lạnh lùng nghiêm nghị, áp lực ngập tràn khiến cô không nhịn được co rúm lại. Tình cảnh bây giờ kỳ lạ đến mức cánh tay trắng trẻo của cô nổi hết da gà, cô không ngu ngốc, lúc này cũng nhận ra cảnh này kỳ lạ đến kinh khủng.

“Thật sự không phải điện thoại của tôi…”

Quý Thanh Vũ thực sự không dám.

Cô sợ đây là đạo cụ kích hoạt điều kiện tử vong. Đây là đâu? Trên không trung, trên máy bay đó. Bên cạnh có ai? Phùng Thành Tắc đó. Dù muốn chạy trốn, cô cũng không dám nhảy khỏi máy bay —

Phùng Thành Tắc nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô, đưa tay lấy điện thoại, hỏi: "Bình thường cô đặt mật mã thế nào?"

Quý Thanh Vũ buột miệng theo phản xạ: “Sáu số tám.”

“……” Anh cụp mắt, ngón tay thon dài bấm trên màn hình.

Xung quanh quá yên tĩnh, Quý Thanh Vũ có thể nghe thấy âm thanh bấm phím.

Điện thoại mở khóa.

Phùng Thành Tắc ngẩn người, đột nhiên phát hiện, màn hình điện thoại là một bức ảnh, trong ảnh, người đàn ông ôm nhẹ người phụ nữ, còn có một cô bé nhỏ xinh cũng rúc vào lòng người phụ nữ, ai nhìn cũng thấy đây là một gia đình ba người hạnh phúc.

Tuy nhiên.

Người đàn ông trong ảnh là anh, người phụ nữ là bạn gái của em trai anh.

“Anh sao thế?” Quý Thanh Vũ thấy anh ấy chăm chăm nhìn điện thoại, như bị ai điểm huyệt, mãi không nhúc nhích gì.

Nếu không phải sợ anh thì cô đã giơ tay vẫy trước mắt anh rồi.

Phùng Thành Tắc gắng gượng kìm nén nội tâm đang cuộn trào như bão, nhắm mắt lại, mở mắt ra, vẫn là bức ảnh này. Cổ họng anh ấy lên xuống vài cái, ngón tay run rẩy ấn vào lịch điện thoại, hiển thị ngày tháng hôm nay.

Vậy nên, nếu đây không phải là một giấc mơ thì anh và Quý Thanh Vũ đã đến năm năm sau.

Anh hít sâu một hơi, thậm chí còn nghĩ, ai to gan dám giỡn kiểu này với anh? Nhưng anh cũng biết rõ, đây không phải là trò đùa, có lẽ cũng không phải mơ, mà là sự thật.

Anh không thể bỏ qua ánh mắt sốt ruột của Quý Thanh Vũ, chậm rãi đưa điện thoại về phía cô, giọng điệu âm trầm, “Cô tự xem đi.”