Chương 27: Từ Đường Bị Đốt Trụi

"Ngọt quá, cho cha một viên này!" Hai cậu bé nói, sau đó đưa cho cha mình một viên.

Liễu Tiêu Minh quay đầu nhìn muội muội, nha đầu này mua bao nhiêu đường nhỉ, dọc đường đã ăn hết mấy viên rồi!

Hà thị nhìn Liễu Tiêu Minh đánh xe ngựa ngoài trước, còn ba con trai của ả ta đứa thì vác bao đồ to đùng, đứa thì đẩy xe đẩy.

Nhị Nha bốn tuổi đang nằm sấp trên lưng của đại nhi tức, Đại Nha tám tuổi theo sát phía sau.

Tiểu Kim Bảo ba tuổi đang nằm trên lưng của nhị nhi tức.

Hà thị cũng vác một túi đồ lớn, nói với Liễu Như Sơn đang vác nồi sắt: "Tiêu Minh lấy xe ngựa ở đâu ra vậy?"

"Không biết!"

"Sao chàng không hỏi nó?"

"Chuyện nhà người ta, nàng quan tâm nhiều làm gì!"

Thật ra từ lúc biết Liễu Tiêu Minh mua xe ngựa, Liễu Như Sơn đã buồn bực rất lâu.

Hà Thị quay đầu nhìn nữ nhi Liễu Tiêu Châu của mình, bắt đầu than thở.

Liễu Tiêu Châu đang vác một cái bao thật to, hai tay đẩy xe đẩy, trên xe đẩy có rất nhiều đồ vật nên nàng ta phải gắng sức mới đẩy về trước.

Trương thị thì đeo một cái túi nhỏ đi bên cạnh nàng ta.

Thẩm Bằng vác rương của hắn ta đi ở đằng trước, không hề có ý định giúp Liễu Tiêu Châu.



Hắn ta cứ nhìn chăm chú vào Liễu Tiêu Vân, nàng khoác một chiếc váy sáng màu sạch sẽ và gọn gàng, dáng người thon thả cao gầy, thỉnh thoảng quay đầu ra phía sau, đôi mắt trong trẻo kia dường như đã linh động hơn nhiều.

Liễu Tiêu Châu mệt bở hơi tai, gọi Thẩm Bằng vài tiếng nhưng hình như hắn ta chẳng nghe thấy gì.

Nàng ta hơi dừng lại rồi nhìn theo ánh mắt của hắn ta thì thấy là nha đầu đê tiện Liễu Tiêu Vân.

Ánh mắt của Liễu Tiêu Châu như biến thành chất độc, nỗi oán hận càng tăng thêm mấy phần.

Trương thị đi ở phía trước, vừa quay đầu lại nhìn nhi tức của mình bèn ngừng lại: "Nhi tức có mệt không, chỉ cần đi một đoạn nữa thì sẽ được nghỉ ngơi rồi."

"Mẹ, con không mệt." Liễu Tiêu Châu dùng tay áo lau mồ hôi, tiếp tục đẩy xe về trước.

Trương thị mỉm cười hài lòng, bỏ năm lượng bạc rất xứng đáng, nhi tức này rất tài giỏi.

Trời đã tối, các thôn dân thắp sáng bó đuốc, có điều Liễu Bỉnh Đức không định dừng lại.

Theo kế hoạch của hắn ta, mọi người sẽ nghỉ ngơi ở chân núi.

Mắt thấy sắp đến chân núi, bỗng nhiên một đám người đuổi kịp người của Liễu gia thôn.

Đội ngũ nam nữ già trẻ chừng hơn trăm người, có đủ cả xe bò, xe la và xe đẩy, có điều họ ít người hơn nên đi sẽ nhanh hơn.

"Các người là người của Liễu gia thôn đúng không?" Có người tiến đến bắt chuyện.

Liễu Bỉnh Đức nhíu mày, thì ra là lý chính của Tiểu Hà thôn bên cạnh.

Hai cái thôn chỉ cách nhau một con sông nhỏ đã khô cạn.



"Ồ, các người cũng rời đi ư? Đi nhanh quá!"

"Liễu lý chính, các người đi lúc nào, người của Liễu gia thôn đều đi hết sao?"

"Bọn ta xuất phát từ giờ thân, gần như cả thôn đều rời đi, còn Tiểu Hà thôn thế nào?"

"May quá, các người gặp may đấy. Có lẽ mọi người chưa biết một canh giờ trước, dân chạy nạn đã xông vào Liễu gia thôn, do không cướp được lương thực nên đã đốt trụi từ đường của Liễu gia thôn rồi!"

Câu nói này tựa như sấm sét giữa trời quang, Liễu Bỉnh Đức sững sờ, người của Liễu gia thôn nghe vậy thì sững sờ.

Họ nghe lầm đúng không? Từ đường Liễu thị bị đốt rồi!

Tối qua các thôn dân còn phân chia lương thực ở từ đường, sau đó còn khuân lương thực lên xe đẩy kia mà.

Mọi người siết chặt tay, nỗi thống hận xông thẳng lên đầu, nỗi đau đớn không thể khóc lên cứ quanh quẩn từng thôn dân của Liễu gia thôn.

Lý chính của Tiểu Hà thôn thấy vậy bèn nói: "Haiz, không biết đám dân chạy nạn đó từ đâu nghe được từ đường Liễu thị có lương thực nên mới chạy thẳng đến đó."

Ban đầu người dân của Tiểu Hà thôn không định rời đi, sau đó lý chính nghe nói dân chạy nạn tiến vào Liễu gia thôn nên mới dẫn thôn dân của mình vội vàng chạy trốn.

Người dân của Tiểu Hà thôn chia làm hai tốp, một tốp lên bắc, một tốp theo lý chính xuôi nam.

Trong những thôn lân cận chỉ có mỗi từ đường của Liễu gia thôn là có lương thực, đây cũng không phải bí mật, có điều tại sao dân chạy nạn lại biết thì chưa rõ.

Thôn dân của Tiểu Hà thôn tiếp tục lên đường, hai bên trò chuyện vài câu, sau đó đám người tiếp tục đi theo đường chính.

Liễu Bỉnh Đức dẫn nam nữ già trẻ lớn bé của Liễu gia thôn cùng quỳ xuống hướng về phía Liễu gia thôn, dập đầu từ biệt quê nhà.