Chương 19: Chuẩn Bị Tị Nạn

“Haizz, tích cóp tài sản mấy đời mới xây được một căn nhà tốt, cứ vậy mà đi sao được.”

“Không chỉ nhà mà còn cả mấy sào ruộng nữa, cố qua nạn hạn hán năm nay, biết đâu năm sau sẽ khá hơn thì sao!”

"Nếu gặp phải sơn tặc đến tàn sát thôn thì làm gì còn mạng!"

"Phải giữ lại mạng sống trước, không sợ không có cơm ăn!"

"Đã hạn hán hai năm liên tiếp rồi, thay vì chịu khổ ở đây, không bằng ra ngoài tìm đường sống sót, vẫn nên chạy nạn thôi!"

"Dù chuyển đến đâu thì cũng phải xây nhà mua đất, đến lúc đó làm sao có tiền làm những việc này!"

...

Nói tóm lại, một nửa sẵn sàng di dời, hầu hết những người này đều là những người trẻ tuổi và họ sẵn sàng ra ngoài kiếm sống.

Còn một nửa đang dao động, tất nhiên, phần lớn là những người trên bốn mươi tuổi, họ tiếc nuối không muốn bỏ nhà cửa, ruộng vườn, càng sợ không thích nghi được môi trường ở nơi khác, cũng không có can đảm để bắt đầu lại từ đầu.

Giữa lúc thôn dân đang bàn luận, lão tộc trưởng chống gậy vào từ đường, nhìn bài vị của tổ tiên, hy vọng tổ tiên có thể che chở cho những người trong tộc.

Liễu Bỉnh Đức lại nói: "Mọi người đừng bàn luận nữa, về nhà lấy túi lớn đi, chuẩn bị phân phát lương thực."

Các thôn dân giải tán rồi về nhà lấy túi lớn.



Tâm trạng Liễu Tiêu Minh vô cùng phức tạp, hôm nay mới mua mấy trăm cân lương thực, huynh ấy còn đang định xây nhà mới, mua thêm ruộng đất, thế mà lại nghe được tin sẽ di dời thôn.

Thật ra mấy ngày nay khi làm thợ mộc trong huyện thành, huynh ấy cũng nghe chưởng quầy nói trong huyện thành có một số gia đình giàu có đã bắt đầu đưa cả nhà đi rồi, giá cả của lương thực, vật dụng cũng bắt đầu tăng lên.

Mới đầu huynh ấy cũng không để ý chuyện này, cứ cảm thấy những chuyện này không liên quan gì đến dân thường như huynh ấy cả. Nhưng tối nay sau khi nghe những lời lý chính nói, huynh ấy mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thậm chí còn liên quan đến an toàn tính mạng.

Liễu Tiêu Vân và tẩu tử đang ngồi nói chuyện dưới ngọn đèn, thấy ca ca trở về, vội vàng hỏi: “Ca, huynh về rồi!"

“Thừa Nam và Thừa Bắc đã ngủ chưa?” Liễu Tiêu Minh hỏi.

Chương thị gật đầu: "Vâng! Hai thằng bé đều ngủ rồi, trong thôn đánh chiêng triệu tập thôn dân có chuyện gì vậy?"

Liễu Tiêu Minh lặp lại những gì lý chính nói trong sân từ đường.

"Sao? Di dời toàn bộ thôn sao?!" Liễu Tiêu Vân và Chương thị đều sửng sốt.

Nghe nói lát nữa sẽ phân phát lương thực cho cả tộc, Chương thị vội vàng đứng dậy đi tìm túi lớn cho huynh ấy. Liễu Tiêu Minh cầm túi lớn đến từ đường nhận lương thực.

Hai người Liễu Tiêu Vân và Chương thị ngồi đó một lúc lâu, không nói tiếng nào.

Chương thị nghĩ, tẩu ấy đã từng chạy nạn với mẹ nuôi một lần, không ngờ bây giờ lại phải chạy nạn một lần nữa.



Liễu Tiêu Vân lại không ngờ nàng vừa mới xuyên đến đây, chưa kịp làm quen với Liễu gia thôn mà đã phải di dời rồi.

Nhưng mà, trong lòng nàng thầm nghĩ chuyển đến nơi ở mới cũng không sao, dù sao nàng có vàng trong tay, chuyển đi đâu cũng có thể giúp người nhà sống thoải mái, tốt nhất là đến một nơi non xanh nước biếc.

Chỉ là nếu toàn bộ thôn đều di dời thì sẽ đi đâu, điều này dường như chỉ có lý chính biết.

Ngoại trừ chuyến đi đến huyện thành ngày hôm nay, mọi thứ trước mắt nàng như được che màn đen, không biết gì cả. Trong ký ức của nguyên chủ cũng chỉ có Liễu gia thôn, không hiểu biết gì về thế giới bên ngoài.

Liễu Tiêu Vân đột nhiên chú ý đến tâm trạng tẩu tử đang tệ đi.

“Tẩu tử, tẩu sao vậy!” Liễu Tiêu Vân nhẹ nhàng hỏi.

"Không có gì, ta chỉ nhớ tới những chuyện trước kia khi chạy nạn thôi!" Trương thị lau nước mắt.

Liễu Tiêu Vân ngay lập tức hiểu ra, tẩu tử của nàng đã từng chạy nạn, biết việc ra ngoài kiếm sống khó khăn đến thế nào. Nghe tin sắp lại phải chạy nạn, tẩu ấy khó tránh khỏi nhớ lại chuyện cũ.

"Tiểu cô, tám năm trước lúc ta chạy nạn đã ngất đi vì đói trước cổng, nếu không có công công và bà bà cho ta một miếng ăn thì ta đã thật sự chết đói rồi!"

Chương thị im lặng khóc thút thít.

Liễu Tiêu Vân chỉ có thể an ủi tẩu tử: "Tẩu đừng suy nghĩ nhiều, chuyện đã qua rồi!"

Một lúc sau, Chương thị ngừng khóc: "Haizz, muội không thể tưởng tượng được lúc ấy có bao nhiêu người chết đói trên đường đâu!"