Chương 8: Mẹ Chồng Là Người Ở Đỉnh Kim Tự Tháp 2

Một đêm này, nàng lăn qua lộn lại rốt cuộc cũng ngủ được.

Một tiếng gà gáy vang lên đánh thức thôn Đại Hà đang ngủ say, trời mới hơi tờ mờ sáng, ánh nắng sớm mỏng manh bao phủ thôn trang.

Người nhà nông đều dậy rất sớm, muốn thừa dịp mặt trời còn chưa ló dạng đi ra ruộng nhổ cỏ diệt bọ, một ngày bận rộn lại bắt đầu rồi.

Trình Loan Loan một đêm không ngủ ngon, đây là phản cứng, phía dưới khăn trải giường lót cỏ lau và rơm rạ, lúc ngủ luôn cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, may mắn hiện tại là mùa hạ, nếu là mùa đông, vậy thật sự là muốn chết.

Nông dân tầng dưới chót căn bản mua không nổi bông, trong chăn nhét chính là rơm rạ và hoa lau…… Thôn Đại Hà không nam không bắc, không có tập tục đốt giường đất, thật là phải dựa vào một thân chính khí mới có thể chống đỡ cơn giá lạnh……

Trình Loan Loan cảm thấy gánh nặng trên vai rất nặng, không chỉ phải lấp đầy bụng, còn phải làm được ít nhất hai cái chăn bông trước khi mùa đông đến.

Nàng ngồi dậy xuống giường.

Trong nhà mấy người đều bận rộn, con dâu cả đang giặt quần áo quét tước sân nhà, lão đại chuẩn bị ra cửa làm ruộng, lão nhị chuẩn bị đi gánh nước, lão tam đang muốn đi đốn củi, lão tứ cõng giỏ tre muốn đi nhổ rau dại…… Mấy hài tử này thật sự hiểu chuyện, cũng không biết vì sao nguyên chủ lại cứ yêu thương cháu trai nhà mẹ đẻ làm gì.

“Từ từ hết đã!”

Trình Loan Loan nhíu mày nói một tiếng.

Nàng xoay người đi vào trong phòng, mở bao gạo ngày hôm qua Triệu lão thái thái đưa tới, bên trong là ba bốn cân kê vàng hơi ngả đen, số kê này vừa nhìn đã biết là năm trước dư lại, đã có chút mốc meo, đồ vật bị mốc ăn vào sợ là sẽ tiêu chảy, lúc nghèo ăn mấy thứ này tất nhiên không có việc gì, nhưng nàng hiện tại đã có điều kiện, hà tất ủy khuất mấy hài tử.

Nàng đảo túi gạo, click mở thương thành mua sắm kê vàng, kê vàng kỳ thật chính là gạo kê, hiện đại gạo kê ở thương thành còn đắt hơn cả gạo trắng, tận năm văn một cân.

Tuy rằng gạo rẻ lại ăn ngon, nhưng lai lịch không dễ giải thích.

Nàng nhìn thoáng qua số tiền còn dư trong tay, còn dư lại 30 văn, cắn răng hạ quyết tâm, mua năm cân, cuối cùng dư lại năm đồng.



Trình Loan Loan xách theo túi kê đi ra ngoài: “Ăn cơm sáng trước rồi đi làm việc.”

Ngô Tuệ Nương nhận ra cái túi này, là tối hôm qua bà nội đưa tới, nàng ấy mở túi ra liền hoảng sợ.

Trước kia, lão thái thái cũng không phải không có ngầm tiếp tế lương thực, hoặc là bánh bột bắp cứng như đá, hoặc là là mì ngũ cốc biến thành màu đen hoặc là bột ngô, gạo kê màu sắc đẹp như vậy, nhà bọn họ là thật sự chưa từng ăn qua!

“Lão thái thái còn rất thương mấy đứa cháu các ngươi đó.” Trình Loan Loan lạnh nhạt nói một câu, “Chia ra nấu cháo hai bữa đi.”

Ăn cơm trắng nàng thật sự nuốt không trôi, chủ yếu là gạo kê nấu cháo rất có dinh dưỡng, tốt cho dạ dày.

Mấy đứa trẻ này đã rất lâu chưa ăn no bụng, dạ dày hoặc nhiều hoặc ít có chút vấn đề, cần phải chậm rãi dưỡng lại.

Ngô Tuệ Nương ngây dại, nàng ấy xách bao gạo lên ước lượng, đại khái là năm cân, năm cân gạo kê phân ra nấu hai bữa cháo, vậy mỗi người ít nhất có thể uống hai chén!

Đêm qua sau khi ăn cơm no, nàng ấy còn tưởng rằng sẽ đói một tháng, không nghĩ tới mẹ chồng lại trở nên hào phóng như vậy!

Nàng ấy không hỏi nhiều cái gì, xách theo bao gạo liền đi vào nhà bếp nấu cháo.

Triệu Đại Sơn buông cái cuốc đi giúp tức phụ.

Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản liếʍ môi vây quanh bệ bếp.

Chỉ có Triệu Nhị Cẩu hơi hơi nhíu mi, trong lòng suy nghĩ, nương đây là không tính sống sao? Trong nhà lương thực ăn hết sạch, kế tiếp uống gió Tây Bắc hả?

Thôi, ăn đi ăn đi, không ăn thì hời cho người Trình gia!

Mọi người ăn hết rồi cùng nhau đói chết thôi!