Lục Diêm Sâm vội vàng ngửa đầu ra sau, màng nhĩ như sắp nổ tung. Chỉ là một con chuột, khắp nơi ở nông thôn đều có
"A a a. Nó vừa chạm vào ngón chân của tôi. Ô ô ô, tôi không còn sạch sẽ nữa."
Tống Trì ôm chặt lấy cổ Lục Diêm Sâm, ngửa đầu khóc nức nở.
Lục Diêm Sâm nghe được lời này không nói nên lời. Tống Trì vừa mới tắm sạch sẽ lúc này nhảy lên người hắn, ôm hắn thật chặt.
Lục Diêm Sâm mơ hồ ngửi thấy mùi thơm sảng khoái nhàn nhạt của Tống Trì chậm rãi xộc vào mũi.
Vị tiểu thiếu gia này quá thơm, thân thể mềm mại thật sự là nam nhân sao?
Lục Diêm Sâm không khỏi nghi ngờ, nhưng tiểu thiếu gia này quả thực là nam nhân.
"Con chuột đó đi chưa?"
Tống Trì nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cổ Lục Diêm Sâm, không dám nhìn con chuột đen dưới đất vì sợ ban đêm sẽ gặp ác mộng.
"Bọn chuột bị cậu dọa sợ chạy hết rồi."
Lục Diêm Sâm nghiêm túc trả lời Tống Trì. Cầm bát đứng thẳng để Tống Trì ôm lên người, không hề lợi dụng chiếm tiện nghi của Tống Trì.
Mặt Tống Trì đỏ bừng vì xấu hổ, vừa rồi quả thực cậu đã hét to đến mức lũ chuột bị cậu dọa sợ.
"Cậu còn muốn ôm tôi bao lâu?"
Lục Diêm Sâm nhắc nhở.
"Tôi xin lỗi. Tôi, tôi xuống ngay."
Tống Trì vội vàng dẫm lên chiếc ghế bên cạnh, buông cổ Lục Diêm Sâm ra rồi ngồi xuống. Trái tim nhỏ bé sợ hãi của cậu vẫn đập loạn xạ.
Cậu thậm chí cảm thấy bội phục chính mình. Lục Diêm Sâm cao như vậy. Trong lúc nhất thời cậu có thể nhảy lên người hắn dễ dàng.
Quả nhiên, khi con người gặp nguy hiểm, sức bùng nổ của họ không thể coi thường.
"Cái kia, tôi không có ý dọa anh đâu."
Tống Trì ngẩng đầu áy náy nói. Cậu sợ Lục Diêm Sâm có thói quen sách sẽ, cậu ôm Lục Diêm Sâm như vậy. Nếu hắn tức giận, hắn sẽ đá cậu ra ngoài.
"Cậu nên nói điều đó với mấy con chuột vừa rồi."
Mặt Tống Trì đỏ bừng vì xấu hổ.
Tống Trì cúi đầu, cong môi, không để ý đến Lục Diêm Sâm.
Lục Diêm Sâm nhìn chằm chằm Tống Trì, chẳng lẽ tất cả các thiếu gia ở thành phố đều như vậy ư?
Tống Trì không chỉ nhát gan mà còn mềm mại đáng yêu như vậy.
"Chân tôi bị chuột dẫm."
Tống Trì ngẩng đầu nhìn Lục Diêm Sâm, đôi mắt ửng hồng.
"Cho nên?"
Lục Diêm Sâm nhìn thẳng Tống Trì rồi nói.
Tống Trì tức giận hét lên bất bình: "Chuột có nhiều virus như vậy, nếu tôi tự rửa chân lỡ nhiễm virus và phát bệnh thì sao? Thuốc đắng lắm, tôi không muốn uống."
Lục Diêm Sâm cuối cùng đã hiểu được ý nghĩa của 4 từ cố tình gây rối.
Nhưng đối mặt với khuôn mặt thanh tú cùng giọng điệu mềm mại của Tống Trì. Dù có muốn cũng không thể phớt lờ Tống Trì.
"Nếu không muốn tự rửa thì đi theo tôi."
Lục Diêm Sâm bưng bát đi về phía phòng bếp, giọng điệu cứng ngắc lạnh lùng, cũng không quay đầu lại.
Tống Trì lập tức lộ ra vẻ mặt vui vẻ, ngoan ngoãn đi theo Lục Diêm Sâm đi tới cửa sau phòng bếp.
"Chân, đặt ở đây."
Lục Diêm Sâm múc nước, hất cằm chỉ vào tảng đá sạch sẽ bên cạnh bể nước.
Tại sao hắn không thể dịu dàng hơn một chút, cứ phải sử dụng giọng điệu như ra lệnh.
Tống Trì than phiền trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn đặt chân lên gạch đá.
Lục Diêm Sâm múc nước rửa chân cho Tống Trì mà không nói một lời.
Tống Trì do dự một lát, sau đó ngẩng đầu thấp giọng hỏi Lục Diêm Sâm: "Anh giúp tôi chà một chút, nếu không sẽ không sạch sẽ. Tôi sẽ khó chịu."
"Thật là đòi hỏi."
Lục Diêm Sâm nói như vậy, nhưng lại thành thật ngồi xổm xuống xoa xoa mu bàn chân của Tống Trì.
Bàn chân thật nhỏ.
Lục Diêm Sâm lẩm bẩm trong lòng. Đôi chân này rất đẹp, có chút đường cong và còn có màu hồng dịu dàng.
"Được rồi."
Lục Diêm Sâm đứng dậy múc nước rửa sạch đôi bàn tay to lớn của mình.
"Cảm ơn."
Tống Trì ngoan ngoãn nói lời cảm ơn, hiện tại tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Tay Lục Diêm Sâm có chút thô ráp, lòng bàn chân có chút ửng hồng.
Lục Diêm Sâm cũng nhận thấy điều đó, nhưng hắn rõ ràng không dùng bất kỳ lực nào.
Lục Diêm Sâm bây giờ bắt đầu cảm thấy hối hận, lẽ ra hắn không nên để Tống Trì ở trong nhà của mình chỉ vì vài công điểm mà trưởng thôn cho.
"Anh ơi, em về rồi. Em muốn ăn trứng, anh nấu canh trứng cho em nha."
Giọng nói lớn của Lục Khiếu vang lên trước khi vào nhà.
Hầu như cả ngày đến lớp, Lục Khiếu đều nghĩ về hai quả trứng của mình.
"Anh ơi, em muốn canh trứng có thêm hành lá. Thật nhiều hành lá."