Chương 3

Cảm giác rất khác với những gì được mô tả trong tiểu thuyết. Lục Diêm Sâm không nhìn người bằng mũi hay phớt lờ họ, thậm chí hắn còn giúp cậu xách vali.

Lục Diêm Sâm chú ý tới động tác của Tống Trì nhưng không lộ ra ngoài.

Thay vào đó, hắn liếc nhìn Tống Trì đang ngoan ngoãn đi theo mình. Hắn hít một hơi nhỏ, mặt đỏ bừng. Trong lòng lẩm bẩm:

Trông em ấy trắng nõn, mềm mại mỏng manh như nước. Vóc dáng nhỏ nhắn như vậy, lỡ va chạm một chút chắc chắn sẽ khóc đến nửa ngày.

Người nhà em ấy sao có thể bằng lòng để em ấy về vùng nông thôn này, thật sự không sợ bị người ở đây bắt nạt?

"Này, tôi sẽ ở phòng nào? Tôi muốn đem đồ cất vào phòng."

Tống Trì có chút khẩn trương ngẩng đầu hỏi Lục Diêm Sâm.

Lục Diêm Sâm liếc nhìn về hướng bên trái, trong đầu lập tức hiện lên cái chuồng chó bừa bộn. Tống Trì ở đây sẽ không chịu được một đêm, nếu bị phát ban hắn phải đưa người đến trung tâm y tế. Đến lúc đó, gia đình hắn sẽ không còn đồng nào.

"Cậu sẽ ở trong phòng này."

Lục Diêm Sâm kéo vali, đưa Tống Trì vào phòng.

Tống Trì bước vào phòng nhìn quanh, cảm thấy khá hài lòng.

Căn phòng rộng rãi, được trang trí đơn giản với một chiếc giường lớn và tủ quần áo. Đồng thời cũng có một bộ bàn ghế cũ cạnh cửa sổ, những nét đặc trưng tiêu chuẩn của vùng nông thôn.

"Cánh cửa này là hướng đến nhà vệ sinh."

Lục Diêm Sâm mở một cánh cửa khác ở giữa bức tường.

Tống Chi kéo khung cửa thò đầu ra ngoài nhìn xem. Bên ngoài là sân sau trồng rất nhiều rau, trong góc có một cái toilet khô ráo.

"Tôi đi lấy đồ ăn cho cậu."

Lục Diêm Sâm nói xong liền rời đi.

"Vai ác thực sự nói rất nhiều."

Tống Trì liếc nhìn bóng lưng rời đi của Lục Diêm Sâm, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Nhưng cậu vẫn phải tiếp tục sống ở đây, cậu chỉ có thể khịt mũi thu dọn hành lý rồi nhét từng bộ quần áo vào trong tủ quần áo.

"Không biết thân thể cũ của mình sẽ xảy ra chuyện gì. Mình cùng nguyên chủ trao đổi linh hồn, cơ thể cũ sẽ trở thành người thực vật?"

"Hôm qua, cha mẹ cùng ông bà đã thỏa thuận sẽ dẫn mình đi du lịch nước ngoài. Khi mình được nghỉ hè vào năm nhất đại học. Nhưng khi tỉnh dậy, mình đã xuyên vào cơ thể cùng tên cùng họ của nhân vật pháo hôi này. Sao số tôi khổ thế này."

Tống Trì tiếp tục sụt sịt và lau nước mắt trong khi thu dọn đồ đạc. Càng nghĩ đến chuyện đó cậu càng cảm thấy ủy khuất.

Cậu không có điện thoại di động để chơi và không được gặp cha mẹ.

Lúc này, Lục Diêm Sâm đang ở trong phòng bếp.

Hắn liếc nhìn những hạt ngũ cốc thô trong túi, do dự suy nghĩ một lúc. Cuối cùng, hắn thay thế bằng nắm bột mì cuối cùng còn sót lại trong nhà.

Tiểu thiếu gia này thoạt nhìn mảnh khảnh yếu đuối, nếu chết vì ăn phải ngũ cốc thô. Hắn thật sự không đủ khả năng chi trả.

Sau khi dùng bột mì làm những sợi mì trắng, Lục Diêm Sâm nhìn nước súp trong suốt trong bát lớn. Hắn ngước mắt nhìn hai quả trứng mà đệ đệ đã lén giấu trên tủ bếp. Sau đó xử lý rồi đặt lên mì, rắc thêm một ít hành lá rồi bưng bát mì ra khỏi bếp.

Cốc cốc cốc, Lục Diêm Sâm gõ cửa phòng Tống Trì.

"Chờ một chút, tôi ra ngay."

Giọng nói trong trẻo pha chút hoảng sợ của Tống Trì vang lên trong phòng. Một lúc sau mở cửa ra, lập tức có mùi xà phòng thơm mát bay vào mũi của Lục Yên Thần.

Lục Diêm Sâm liếc nhìn Tống Trì, Tống Trì vừa mới tắm xong và đã thay một bộ quần áo mới. Tuy nhiên, cậu vẫn mặc bộ đồ màu trắng tinh tế và hốc mắt vẫn còn đỏ. Có lẽ vừa mới khóc.

"Đã có đồ ăn rồi ư?"

"Ừ."

Lục Diêm Sâm nói xong liền quay người rời đi.

"Woa~ cuối cùng cũng có thể ăn được rồi."

Tống Trì sờ sờ bụng, vội vàng đi theo Lục Diêm Sâm.

Bước vào phòng ăn nhỏ của nhà chính, Tống Trì đói bụng bắt đầu ăn mì trứng. Nguyên chủ chắc chắn sẽ nôn mửa xem thường món này nhưng cậu vừa mới xuyên đến đây và đang rất đói.

"Ăn xong không cần dọn dẹp, tôi sẽ tự dọn."

Sau khi Tống Trì ăn xong, Lục Diêm Sâm đi tới dọn dẹp bát đĩa rồi nhanh chóng đứng dậy.

Sao hắn dám để tiểu thiếu gia tự rửa bát được? Hắn có vài cái đầu cũng không đủ chặt.

"Ngồi xuống đi, không cần phải làm đâu."

Đối với một thiếu gia như Tống Trì, nếu trong lúc rửa bát lỡ làm vỡ bát thì phải làm thế nào?

Nếu lại bị thương, số tiền ít ỏi của hắn sẽ không đủ để chữa trị vết thương cho tiểu thiếu gia này.

"Ồ, được rồi!"

Tống Trì cúi đầu gục tai thỏ xuống sau khi bị vai ác ghét bỏ.

Hmm? Cái thứ vừa bò qua là gì vậy?

Tống Trì nheo mắt nhìn chân bàn thì phát hiện một khối đen kịt.

"Aaaa..."

Tống Trì hét lớn, nhảy lên ôm lấy cổ Lục Diêm Sâm. Khoanh chân bám trên người Lục Diêm Sâm mà hét lên.