Chương 1

"A a a a trời ơi! Sao tôi lại khổ thế này, đọc sách có tý cũng xuyên thư. Làm sao có thể sống sót được?"

Tống Trì ôm đầu khóc lớn.

Đúng, Tống Trì đã xuyên thư.

Tin tốt, xuyên thành thiếu gia nhà giàu trong thành phố lớn.

Tin xấu, là trở thành vai ác kiêu ngạo thích tìm đường chết,

Cậu phạm tội và bị cha mẹ đuổi về vùng nông thôn để trở thành một thanh niên trí thức. Và đất diễn của cậu vô cùng ngắn ngủi. Cậu chỉ sống đến nửa cốt truyện sau đó ngủm củ tỏi.

Trước khi xuyên thư, nguyên chủ là một thiếu gia yếu đuối hai tay không thể chống đỡ nặng nề trên vai. Làm sao có thể chịu đựng được gian khổ của vùng nông thôn vào những năm 80.

Nguyên chủ không có gì ngoài nhan sắc.

Tống Trì cảm thấy thật khổ sở. Hận không thể tự đánh chết chính mình để xuyên trở về.

"Ô ô ô. Tôi nhớ điện thoại di động, máy chơi game, đồ ăn vặt và cha mẹ."

Tống Trì nép mình vào góc xe bò ủy khuất sụt sịt khóc. Cậu mặc quần đùi dài đến đầu gối và áo phông trắng. Tống Trì thân thể trắng trẻo, mịn màng cùng dáng người nhỏ nhắn. Khi ngồi trên chiếc xe bò rách nát cọt kẹt này hoàn toàn không thích hợp.

Không, những người phụ nữ ngồi trên xe bò nhìn cậu như thể họ đang nhìn con khỉ.

Người dân ở nông thôn thường cắm mặt xuống đất lưng hướng lên trời, ai ai cũng đều đen thui. Sự xuất hiện của Tống Trì giống như một chiếc bánh bàn thầu trắng nõn rơi vào đống đất. Những người phụ nữ ở đây nhìn cậu như thể rất đói bụng và những đứa trẻ cũng nuốt nước bọt ừng ực.

Tống Trì ngồi ở bên góc xe bò ôm chặt chiếc túi trong tay, cậu cảnh giác nhìn bọn họ. Cậu cảm thấy giây phút tiếp theo bọn họ sẽ lao tới ăn tươi nuốt sống mình.

"Tôi, tôi bị hôi miệng, thích đánh rắm lại còn bị trĩ. Ăn tôi sẽ không ngon."

Tống Trì khích lệ chính mình cao giọng nói, sau đó ôm chặt chiếc túi nhỏ màu trắng trong tay. Với đôi mắt rưng rưng đẫm nước mắt, giống như con thỏ trắng nhỏ đang sợ hãi.

Không có cách nào, Tống Trì vừa xuyên tới đây liền trở thành thanh niên trí thức đang đi xe bò đến lữ đoàn 8. Cậu sợ chết khϊếp vì không quen thuộc nơi này.

Điều đáng kinh ngạc là thời tiết 29°C có thể gϊếŧ chết nguyên chủ. Nếu nguyên chủ đến gặp Diêm Vương, có lẽ rất khó mở miệng nói nguyên nhân đến đây.

Trưởng thôn đến nhà ga đón Tống Trì, rồi dắt xe bò đưa Tống Trì về làng. Ông đưa tay lên miệng hắng giọng, nghiêm túc nói với Tống Trì.

"Ăn thịt người là phạm pháp. Ở thôn chúng ta không ăn thịt người. Tống trí thức, cháu cứ yên tâm."

Tống Trì nghe xong cả người đỏ bừng, xấu hổ muốn chết.

"Vừa rồi Tống trí thức tưởng chúng ta sẽ ăn thịt cậu ấy sao?"

"Hahaha, đứa nhỏ này sao lại đáng yêu như vậy?"

"Chẳng trách vừa rồi Tống trí thức run rẩy như muốn khóc."

Tống Trì sắc mặt nóng bừng, muốn tìm một cái khe để chui vào. Cậu bây giờ không còn khẩn trương như lúc đầu.

Khi mới đến thế giới này, cậu đã sợ chết khϊếp. Những năm 1980 là khoảng thời gian vô cùng khó khăn đối với cha mẹ cậu ở hiện thực.

Nhưng đây là thế giới trong sách. Cậu có góc nhìn của Chúa nên chắc sẽ không bị chết đói.

Hơn nữa, trong sách có viết rằng lữ đoàn 8 là nơi nam chính và nữ chính sinh sống. Ở đây người dân rất tốt và rất an toàn.

Điều không an toàn duy nhất chính là nhân vật phản diện trong sách, Lục Diêm Sâm. Hắn được mô tả là vai ác rất hung tàn, và khuôn mặt của hắn cũng rất đáng sợ.

"Lữ đoàn 8 lớn như vậy, chắc gì đã gặp được hắn. Mình sợ cái gì chứ? Sẽ không thể xui xẻo đến mức như vậy được."

Tống Trì tự an ủi chính mình, cậu xách túi xuống xe bò, đối mặt với cổng vào làng. Bây giờ là mùa lúa chín, những cánh đồng lúa vàng rộng lớn lọt vào mắt Tống Trì, tựa như bức tranh sơn dầu.

Tống Trì, luôn sống ở môi trường hiện đại. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy và bị mê hoặc.

"Thấy đẹp thì nhìn nhiều một chút."

Trưởng thôn mỉm cười nói với Tống Trì, ông giúp Tống Trì dỡ hành lý xuống rồi dẫn Tống Trì đến cuối thôn.

"Hiện tại kí túc xá thanh niên trí thức ở chỗ này đã đầy, ông sẽ đưa cháu đến ở tạm trong những gia đình giàu có trong làng. Chỗ đó có tường bao quanh và nhà lợp ngói lớn, có người nấu ăn ở đó cháu chỉ cần trả tiền cơm cho họ là được."

"Được."

Tống Trì vất vả đi theo trưởng thôn, con đường phía trước đầy ổ gà, sỏi đá, đi lại rất khó khăn.

"Lục muội, ta đưa Tống trí thức đến rồi đây. Ngươi có nhà không?"

Trưởng thôn dừng lại trước một căn nhà lớn, giơ tay gõ lên cánh cửa gỗ màu đỏ nối liền với bức tường cao và hét lên.